Không những thế thân phận của cô cũng đã thay đổi, cô trở thành vị công chúa được người người sủng ái, với tên gọi Cảnh Nghi.
Khác với bọn người Hàn Nguyệt và Vương Lam, Thiên Nhi là xuyên hẳn vào một thân phận hoàn toàn mới, gương mặt khác lạ, khó trách Hàn Nguyệt cùng Lãnh Hiên không thể nhận ra.
Tuy nhiên, ánh mắt cùng thái độ của Thiên Nhi lại thể hiện đầy sự khó hiểu, vừa gần gũi lại xa lạ.
Cứ ngỡ là mối quan hệ giữa nguyên chủ với vị Cảnh Nghi công chúa này, nhưng không, sự gần gũi ấy là đến từ Thiên Nhi, bình thường bọn họ luôn ở với nhau, vì vậy rất dễ nhận thấy đối phương.
Cả ba người cùng nhau cười phá lên đầy vui vẻ, cuối cùng Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên, đã có thể giải thích về ánh mắt kì lạ mà Cảnh Nghi dành cho họ.
Tất cả mọi thứ đều có lí do của nó, hiện tại ba người đã họp mặt, ở nơi xa lạ này tìm được người thân quen thật không dễ.
Thiên Nhi kể xong câu chuyện của bản thân, liền chợt chau mày than nhẹ, vừa nhìn qua, Lãnh Hiên đã phần nào đoán được tâm trạng của muội muội nhà mình.
Lãnh Hiên: "Sao vậy, đang suy nghĩ đến Tề Phong?"
Hàn Nguyệt thắc mắc: "Không phải hai người đi cùng nhau ư?
Hay là cậu ta xảy ra vấn đề gì?"
Thiên Nhi lắc đầu: "Tất cả muội đều không biết, bởi vì từ lúc xuyên vào thế giới này, muội chưa lần nào gặp lại huynh ấy."
"..."
"..."
Như vậy ý nói là, tung tích của Tề Phong tạm thời bọn họ không tìm được, cũng không thể biết, chỉ là nếu Thiên Nhi ở đây... thì Tề Phong khả năng vẫn sẽ ở đây.
Trước mắt, gặp được ai thì hay người đó, còn chưa nắm được tình huống của phía Tề Phong, hơn nữa Tề Phong sẽ xuyên qua theo cách thế nào, thân phận ra sao, đều là ẩn số.
Cả ba người trầm ngâm một lát thì cùng nhau thở dài, đoạn thời gian tới đây từ từ tính tiếp vậy.
Nhưng coi như hiện tại cuộc sống của ba người họ không có gì đáng lo ngại, với thân phận cao quý như đây, ở quốc gia này ai lại dám đi đắc tội cùng lúc cả ba người.
Còn về việc cung đấu gì gì đó, chẳng có liên quan đến họ, chỉ là không biết tương lai lại họ có bị cuốn vào những chuyện nào...
Gặp nhau được khoảng thời gian khá dài, tâm sự chuyện phím đã qua không biết bao nhiêu tuần trà, cuối cùng Thiên Nhi mới chịu miễn cưỡng đứng dậy ra về, lý do là vì sắp đến giờ hoàng cung giới nghiêm.
Tạm biệt hai người Hàn Nguyệt, Thiên Nhi được Mặc Lương tiễn ra đến tận cửa, lên xe ngựa hồi cung.
Đợi lúc Thiên Nhi rời đi, Lãnh Hiên mới bắt đầu hỏi Hàn Nguyệt, về những vấn đề đã trò chuyện cùng Thiên Nhi.
Lãnh Hiên khó hiểu: "Tại sao lại không tiết lộ cho Thiên Nhi biết về bảo vật truyền thuyết kia?"
Hàn Nguyệt lắc đầu: "Huynh chắc chắn nó là bảo vật truyền thuyết?"
Lãnh Hiên: "Điều này..."
Hàn Nguyệt tiếp tục giải thích: "Nếu đã không chắc chắn, hà cớ gì phải cho nàng ấy biết.
Rắc rối vẫn chưa chịu dừng lại đâu, kế đến đoạn thời gian nữa, chúng ta đều cần phòng bị."
Lãnh Hiên gật đầu nhưng nhìn qua vẻ mặt, Hàn Nguyệt hiểu rõ Lãnh Hiên đang không vui, liền trấn an.
Hàn Nguyệt: "Ta là đang bảo vệ nàng ấy, ít thêm một người thì an toàn thêm một người.
Nàng ấy một mình thân nữ nhi, sống ở trong cung, cũng không mấy dễ dàng.
Có phải hay không?"
Lãnh Hiên lúc này như hiểu được ý của Hàn Nguyệt, nhanh chóng vui vẻ trở lại: "Đúng a, là do ta không suy nghĩ cẩn thận, vẫn là muội thông minh."
Hàn Nguyệt cười nhẹ không nói thêm gì, Lãnh Hiên sợ vừa rồi đắc tội Hàn Nguyệt, tương lai bị ăn hành nhiều hơn, vì vậy cố gắng phục vụ trà bánh nhiệt tình.
Đứng bên ngoài đình nghỉ mát, hai người Thanh Liên và Mặc Lương im lặng nhìn nhau, lâu lâu nói với nhau một vài câu, Mặc Lương hắn ta thuộc loại người kiệm lời, cho dù Thanh Liên muốn tìm chuyện để nói, y cũng lười đáp lời.
Hai vị chủ nhân bên trong vui vẻ bao nhiêu, thì Thanh Liên bên này bị Mặc Lương thờ ơ bấy nhiêu, quả là... khổ cho tiểu cô nương Thanh Liên rồi.
Cũng không lâu sau đó, Hàn Nguyệt và Thanh Liên cùng nhau hồi Hàn phủ, tuy bây giờ quan hệ hai nhà Hàn Lãnh được xem như hòa hoãn hơn trước, nhưng chung quy thể hiện quá thân thiết, thì các thế lực khác sẽ để tâm.
Mặt khác, vụ việc Bạch Cốc lần trước hai người bọn họ vẫn còn đang nằm trong sự theo dõi của nhiều người ẩn giấu, do đó tiết chế là việc cần làm.
Về đến Hàn phủ, phụ thân của Hàn Nguyệt đã gọi cô ấy hỏi vài chuyện, chỉ đơn giản vài việc vặt trong nhà, không phải chính sự gì đặc biệt quan trọng.
Hàn Nguyệt chính trực trả lời, sẵn tiện thông báo với Hàn tể tướng, về tình huống gặp gỡ Cảnh Nghi công chúa tại Lãnh hầu phủ hôm nay.
Tránh để sau này có chuyện ngoài ý muốn đến tai ông ấy, khi đó lại bảo nữ nhi như nàng không báo trước.
Chính sự triều đình xưa nay phức tạp, lại coi chuyện kết giao giữa các nhà rất quan trọng, nó thể hiện sự hình thành các mối liên hệ thế lực, do đó nếu không có ý liên kết, thì nên rõ ràng công khai ngay từ đầu.
Sau khi Hàn tể tướng nghe Hàn Nguyệt nói qua, chỉ gật đầu bảo, người trẻ các nàng kết giao với nhau là việc tốt, hơn nữa còn dặn dò nàng cố gắng lấy lòng Cảnh Nghi công chúa, tránh gây chuyện rắc rối đến chỗ thái hậu và hoàng hậu thì không nên.
Tuy Hàn Nghi Thành ông ta là tể tướng đương triều, quyền lực khuynh người, nhưng phần kính nể đối với hoàng thân quốc thích vẫn không thiếu, do đó ông ta rất được hoàng thượng tin dùng.
Hàn Nguyệt tất nhiên hiểu rõ dụng ý của phụ thân, vì thế vui vẻ đồng tình, nàng a... xem như đã tạm hiểu được cái gọi là cung đấu ở thế giới này.
Bàn chuyện nước chuyện nhà xong rồi, Hàn Nguyệt cùng phụ thân của nàng dùng bữa tối ở thiện phòng trong phủ, các món ăn hôm nay cơ bản đều làm theo sở thích của nguyên chủ.
Cũng may, nguyên chủ và Hàn Nguyệt khẩu vị tương đồng, cho nên vấn đề ăn uống trong phủ, Hàn Nguyệt không cần bận tâm.
Đến khi về đến khu biệt phòng của mình, Hàn Nguyệt được thoải mái không ít, nước tắm Thanh Liên đã cho người chuẩn bị từ trước đó, hiện tại Hàn Nguyệt có thể lập tức ngâm mình dưỡng thần.
Vừa ngâm mình trong nước ấm vừa thư giãn cơ thể, hôm nay cùng Cảnh Nghi gặp mặt đúng là bất ngờ.
Vốn dĩ Hàn Nguyệt luôn tâm niệm đến bọn người Vương Lam thì không thấy tăm hơi, người không cần gặp ngay thì lại xuất hiện, haiz... trớ trêu không kia chứ.
Đối với Thiên Nhi, xưa nay Hàn Nguyệt đúng là vẫn xem nàng như bạn thân, hơn thế nữa phụ huynh các nhà đều có mối quan hệ rất thân thiết, vì vậy Hàn Nguyệt tất nhiên cũng cùng một hội với Thiên Nhi và bọn người kia.
Tuy nhiên về mặt tính cách, Hàn Nguyệt dường như phù hợp nhất với Lạc My nhất, kế đến là Vương Lam, cuối cùng là Thiên Nhi, thôi vậy, dù thế nào thì gặp ai cũng đều tốt cả.
Mong là sắp tới có thể gặp lại được bọn người Vương Lam, như thế ta sẽ bớt lo lắng phần nào, chỉ là... vấn đề và cơ duyên nào, lại dẫn đến kết quả như thế này a!
Còn chuyện bảo vật truyền thuyết kia thì đem lại rắc rối khá lớn, giải quyết không tốt e là dấy lên sự tranh đoạt, nhưng là sở hữu nó thì được lợi ích gì đây?
Chẳng phải ta cũng đã sở hữu nó được một khoảng thời gian ư? Hiện tại vẫn chưa có gì thay đổi, thế mà người người đều muốn có.
Kể cả Thiên Nhi, hôm nay rõ ràng một phần là nhận thân, chín phần là hỏi thăm dò hướng bảo vật.
Lý do thật sự ta không muốn cho nàng ấy biết chính là vì... trải qua cuộc sống ở thế giới này, nhất là hoàng cung coi trọng quyền lực, chẳng thể chắc chắn rằng Thiên Nhi không có thay đổi.
Hoặc là có mục đích khác, và mục đích đằng sau liệu mang lại kết quả tốt hay xấu?
Cho nên vẫn là giấu đi thì hơn, thời gian còn nhiều, cứ quan sát biểu hiện của nàng ấy rồi quyết định sau. Hiện tại không nên đem an nguy của bản thân ra đặt cược, như vậy rất mạo hiểm.
Cuộc sống bây giờ được xem như khá ổn định, ăn uống mặc ở không phải lo, thân phận thì cao quý, chỉ là hằng ngày cần phải làm một vài việc lễ nghi, cùng tâm lý đề phòng kẻ địch ở tất cả mọi nơi.
Ấy vậy mà tên Lãnh Hiên kia dường như vô cùng tận hưởng, không có thì giờ đến thăm hỏi ta, nhưng lại có thời gian kiến tạo nơi ở của y đầy đủ mọi thứ, thật là... không sợ người ta phát hiện ra sự kì lạ?
Về vấn đề này, ta phải nhắc nhở y lưu tâm nhiều hơn.
Thiên Nhi vừa hồi cung thì nhanh chân về lại cung của mình, nàng không muốn dây dưa với bên ngoài khá nhiều.
Từ lúc đến thế giới này, nàng may mắn hơn so với bọn người Hàn Nguyệt cùng Vương Lam, bởi vì nàng có được kí ức của nguyên chủ.
Do đó sinh hoạt hằng ngày, cũng như giao tiếp với mọi người, đều không có gì trở ngại.
Tuy nắm giữ toàn bộ kí ức của nguyên chủ, nhưng nói về tính cách thì Thiên Nhi hoàn toàn khác hẳn so với Cảnh Nghi công chúa.
Một người là được nhận nuôi, giai đoạn từ nhỏ cho đến lớn đều là nhận lấy sự yêu thương của hoàng thất, có điều nó chỉ ở mức bình thường.
Tính cách thì khó chiều, lấy việc trêu chọc gây chuyện cùng người khác làm niềm vui, luôn làm những việc vô lý người người bàn tán.
Cho dù là vậy, thì trong hoàng triều này ai có dũng khí chống đối hoặc ngang nhiên tranh đấu cùng nàng ta.
Ngoài thân phận con gái trọng thần có công to lớn ra, thì đích thân hoàng thượng còn phong cho cô ta danh hiệu Cảnh Nghi công chúa.
Thái hậu, hoàng hậu yêu quý, các vị hoàng tử vương tôn đều là thanh mai trúc mã... haiz bối cảnh như đây, thật không dám dây vào.
Cảnh Nghi công chúa thì tất cả mọi người không dám đụng đến, còn nói sau lưng và dân chúng bàn tán, thì không thể ngăn chặn được. Danh tiếng có chút không tốt a.
Cho đến khi Thiên Nhi xuyên vào Cảnh Nghi công chúa thì... tất nhiên phải tiếp tục gánh chịu tiếng xấu của nàng ấy.
Chỉ là có vài chuyện gần đây thuộc về chính sự khó giải quyết, Thiên Nhi đã giúp đỡ hoàng thượng hoàn thành mỹ mãn, do đó địa vị của nàng càng được nâng cao.
Kiến thức của người hiện đại lúc nào đem áp dụng cho cổ đại, thì kết quả đem lại là hiệu quả vô cùng tốt.
Có điều từ nay về sau hoàng thượng đối với ta cũng sẽ cảm thấy không quá cần thiết, bởi vì hai người kia cũng có năng lực giống ta a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]