Lý Tiêu Minh nhăn mày nhìn Khiêm Sinh: "Được rồi, chuyện này cũng không có gì lớn, bây giờ ta sẽ mở đường đưa hai người ra ngoài."
Lạc My: "Tất cả nhờ vào công tử đây."
Lý Tiêu Minh gật đầu, xem như đáp lại Lạc My rồi nhanh chân đi trước, lần lượt mở ra từng lớp kết giới, phải mất một đoạn thời gian rất lâu sau đó, bọn họ mới ra khỏi được mê trận.
Thời điểm ra khỏi được mê trận đó, Vương Lam tự hứa với lòng, sau này sẽ không còn dám chơi mấy trò thử thách như đi vào mê cung nữa, quá là đáng sợ.
Bốn người họ tiếp tục đi vào thành trấn kế tiếp, thật ra ngày thường muốn qua đến thành trấn này, dân chúng thường chọn lối đường đi công khai, nhưng sẽ mất khá nhiều ngày đường.
Còn nếu ai có can đảm, cứ việc chọn đi vào khu rừng kia, chỉ là phải vượt qua được mê trận.
Nghe nói, người đi vào thì nhiều ra được thì ít, nên lâu dài không ai dám đi vào nữa.
Chắc chắn Ngọc Linh các muốn rút ngắn hành trình đi đường, vì thế đã chọn đi vào mê trận. Tuy nhiên do đánh giá quá thấp mê trận, nên khi bước vào bọn họ đã nhanh chóng lạc đường.
Không rõ bọn họ bây giờ ra sao, có tìm được đường ra hay không, hay là sẽ bị nhốt ở đó đây...
Vương Lam có lòng thương người, do đó không ngần ngại mà hỏi Lý Tiêu Minh: "Công tử, hiện nay chúng ta đã ra khỏi mê trận, nhưng là... người của Ngọc Linh các kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khong-co-dai-ta-tu-choi-nguoi/2800815/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.