Sau khi trở về biệt thự, Cao Nhất Thành luôn ngồi ở sofa trầm mặc, dáng vẻ mệt mỏi và rũ rượi.
Hồ Tuyên rót một ly nước bước đến: “Nhất Thành, anh sao vậy?”
“Xoảng!”
Đột nhiên, anh nổi cơn thịnh nộ hất đổ ly nước của cô ta, mạnh bạo bóp cổ cô ta đè xuống sofa, gương mặt đen xì mang theo sát khí chết chóc: “Cô còn muốn giả vờ đến khi nào đây?”
Trong ánh mắt cô ta hiện lên tia sợ hãi: “Rốt cuộc anh bị sao vậy hả? Em giả vờ gì chứ?”
“Ha! Thương tích trên người Tiểu Nguyệt, là do cô gây ra đúng không?” Anh lạnh giọng.
“Em nói rồi, em chỉ là phòng vệ chính đáng. Anh mau thả em ra đi, Nhất Thành!” Cô ta vùng vẫy nhưng có làm thế nào cũng không thể thoát ra, còn bị anh bóp chặt hơn, không thể thở nổi.
“Phòng vệ chính đáng? Vậy tôi hỏi cô, cô ấy đã làm gì cô hả? Cô ấy có bóp cổ cô giống như này không? Hay là cô ấy đã đánh cô? Rõ ràng trên người cô không có bất kì vết thương nào cả.” Anh hét lên, thịnh nộ siết chặt cổ cô ta không buông, cứ như hoá thành một con ác quỷ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, giết chết cô ta.
“Vậy thì sao hả? Em đánh cô ta thì sao? Em mắng cô ta đó thì sao? Anh làm được thì em có gì mà không làm được? Hay là anh đang đau lòng vì cô ta à? Hả? Cao Nhất Thành anh đừng quên, cô ta chính là con gái của kẻ thù, không lẽ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-rung-dong/3400085/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.