Vòng tay mà Tiểu Nguyệt hằng ao ước cũng chính là nỗi sợ hãi trong lòng cô, từ lâu đã có một loại cảm giác cự tuyệt, không dám đến gần.
Tiểu Nguyệt thiếp đi trong nỗi hoảng loạn, thiếp đi trong vòng tay ấm áp của tử thần, cho dù là đã ngủ nhưng cô lại luôn đề phòng, cảnh giác, như sợ rằng sẽ có người làm hại mình.
Nhất Thành không cố trấn an cô, anh chỉ ôm cô một cách thoải mái nhất, ủ ấm cho cơ thể gầy gò, lạnh lẽo của cô. Anh cũng không biết vì lí do gì anh lại phải vỗ về cô, lại sợ cô hiểu lầm, nó không đơn giản là xuất hiện từ lòng thương hại hay sự trắc ẩn, cũng không phức tạp như mối tơ vò trong lòng anh, bất tri bất giác, vô duyên vô cớ nhưng mục đích rõ ràng, không thể chối cải đó chính là, anh không muốn làm tổn thương cô gái nhỏ này thêm nữa.
Thời gian cố thể làm thay đổi một người cũng có thể cảm hoá một người, một năm nay anh không cho rằng Tiểu Nguyệt quan trọng, vậy mà khi Hồ Tuyên xuất hiện anh lại nhận ra rằng cô đã trở thành một thói quen của anh mà bất kì ai cũng không thể thay thế.
Nhưng mà… bắt đầu từ khi nào chứ? Sao ngay cả bản thân anh cũng không thể phát giác ra điều này?
…
Khi bóng tối qua đi ánh sáng lại xuất hiện, chiếu rọi qua từng khe lá, thắp sáng cả một căn phòng, mang hơi ấm đến địa ngục u tối. Hàng mi của Tiểu Nguyệt khẽ lay động, chầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-rung-dong/3400080/chuong-35.html