Tối hôm đó, Hồ Tuyên trở về với dáng vẻ say xỉn, trên người nồng nặc mùi rượu.
Hồ Tuyên mở cửa, loạng choạng bước vào, nhìn thấy Cao Nhất Thành, trên môi cô ta khẽ nở nụ cười, đôi mắt ngấn lệ, ủ rũ, buồn bã.
“Sao lại uống nhiều rượu như vậy?” Anh trầm mặc, hai mày hơi cau lại, nhanh chóng bước đến đỡ lấy cô ta.
Cô ta không đứng vững, mỏng manh như nhành liễu mà ngã vào lòng anh cười khanh khách tự giễu, vừa bất cần lại vừa đáng thương: “Anh đoán xem?”
Dáng vẻ mềm yếu của cô ta chính là nhược điểm của mọi nam nhân, lại cộng thêm đôi mắt đau đớn đó, làm sao anh có thể nỡ làm tổn thương cô ta?
Anh không đẩy cô ta ra nhưng cơ thể cũng bất động, khẽ giọng nói: “Tôi đưa em lên lầu.”
Hồ Tuyên lắc đầu, bàn tay thon thả chạm vào bờ môi anh: “Nhất Thành, em cảm thấy buồn lắm, anh an ủi em đi có được không?”
“Hồ Tuyên, em đừng như vậy.” Anh nắm chặt lấy cổ tay cô ta, không cho cô ta đụng chạm lung tung, dường như trong giọng nói có chút không thoải mái.
“Em đừng như vậy? Tại sao chứ? Tại sao anh luôn muốn từ chối em?” Cô ta chậm rãi tiến lên phía trước, dồn Nhất Thành vào đường cùng, bờ môi mím lại, ánh mắt nhu tình rơi lệ khiến cho người ta không dám nặng lời: “Anh biết rõ em muốn gì tại sao anh lại luôn khước từ? Nhất Thành, em thật sự rất yêu anh, đừng đối xử với em như vậy, có được không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-rung-dong/3400078/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.