Tối, không khí dần trở nên mát mẻ, đặc biệt là ánh trăng đêm nay thật sự rất sáng, khiến người ta có cảm giác thư thả, chỉ muốn tìm về chốn bình yên.
Từ công ti, Cao Nhất Thành lái xe thẳng trở về nhà, anh đương nhiên sẽ không đưa cô cùng trở về rồi, như vậy chỉ khiến bản thân anh không thoải mái mà mẹ anh cũng không vui.
"Nhất Thành, con về rồi đấy à? Rửa tay rồi ăn cơm, hôm nay mẹ và Mẫn Nhi đã nấu rất nhiều món mà con thích." Thấy anh trở về mẹ anh rất vui, thỉnh thoảng cả nhà mới có dịp cùng nhau ăn một bữa cơm, quan trọng nhất vẫn là bầu không khí ấm áp.
Mặc dù là vậy, Mẫn Nhi vẫn cảm thấy không vui, cô ấy liên tục nhìn ra cửa, hụt hẫng vì anh không đưa Tiểu Nguyệt về. Hầu như những bữa cơm gia đình anh đều không đưa Tiểu Nguyệt đến, hoàn toàn xem cô là người ngoài, chỉ có Mẫn Nhi là cho rằng không nên như thế, nếu cô ấy đã gọi cô một tiếng là chị dâu thì cô chính là người nhà của cô ấy.
Trong bữa cơm, mẹ anh hết gấp cho anh món này lại gấp món kia, nhìn thấy mẹ vui như vậy, Mẫn Nhi cũng không muốn làm mất bầu không khí nên cũn không nói gì.
Chợt, mẹ anh đề cập đến việc li hôn: "Phải rồi, con định chừng nào thì li hôn với cô ta? Cũng đã hơn một năm rồi, con không cần phải tiếp tục chịu đựng nữa. Li hôn xong tìm một đứa con gái tốt mà kết hôn, còn sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-rung-dong/3400055/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.