Tiểu Nguyệt vẫn đang ngồi rũ mắt trên chiếc xích đu, chợt trước mắt cô xuống hiện một đôi giày da bóng loáng, cô ngước mắt, người đàn ông với bộ âu phục chỉnh tề đang nhìn chằm chằm vào cô, có lẽ là anh lại phải đến công ty.
Anh lạnh giọng: "Sau này đừng nghĩ đến việc lấy lòng mẹ tôi nữa, không có tác dụng gì đâu."
"Em... em chỉ muốn..."
"Thật phiền phức!" Cô còn chưa nói xong thì anh đã quay người đi mất, một chút kiên nhẫn cũng không dành cho cô, chán ghét cô đến mức nhìn thôi cũng cảm thấy bẩn mắt.
Tiểu Nguyệt mím môi, cô bước xuống chiếc xích đu, vội vàng nắm lấy bàn tay anh nhưng đã bị ánh mắt anh làm cho sợ hãi, rất nhanh đã buông ra.
Cô nhỏ giọng: "Em... có phải em đã làm sai gì không? Chỉ cần anh nói, em nhất định sẽ sửa, anh... anh đừng ghét em nữa có được không?"
Cao Nhất Thành nhếch môi, trào phúng nhìn cô: "Cô có biết mình sai ở đâu không?"
Tiểu Nguyệt lắc đầu.
Anh nâng tay lên ghì chặt lấy cằm cô, nhấn mạnh từng chữ: "Cái sai của cô chính là vẫn còn sống cho đến ngày hôm nay, đáng lẽ cô nên chết đi từ lâu rồi mới đúng."
Tiểu Nguyệt trố mắt nhìn anh, bờ vai run run, có thể thấy rõ là cô đang bị anh doạ cho kinh sợ.
Anh hừ lạnh, hất cằm cô ra sau đó dùng khăn tay lau tay như vừa chạm vào một thứ gì đó rất bẩn thỉu, không những vậy anh còn vứt khăn tay xuống đất, chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-rung-dong/3400050/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.