Chưa tới một phút đồng hồ, trong ngõ nhỏ đã im ắng trở lại.
Năm tên côn đồ, hai tên trực tiếp ngất đi, còn ba tên thì bị thương đang nằm rên rỉ.
Cha mẹ Lang Tĩnh Phong đều là đại yêu tu hành gần trăm năm, trời sinh yêu khí của Lang Tĩnh Phong đã mạnh mẽ, khi ra tay đánh người yêu khí phóng ra càng mạnh, lấy ưu thế này áp đảo yêu khí của năm con chó yêu yếu ớt, mùi sói giày đặc trong ngõ nhỏ làm cho Bạch Nguyễn có ảo giác mình đang ở trong hang sói.
Răng nanh của Bạch Nguyên run cầm cập, khuôn mặt trắng bệch, ngồi co lại ở chân tường, chân mềm tới mức không thể đứng dậy được.
“Chết xa một chút.” Lang Tĩnh Phong đá con chó yêu đã hôn mê nằm bên người Bạch Nguyễn ra, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Nguyễn, sau khi bồn chồn cả một buổi chiều và cả đêm, cuối cùng ngón tay của y cũng đã chạm được vào gò má mềm mại của Bạch Nguyễn.
“Trước khi em tới bọn họ có đánh thầy không?” Lang Tĩnh Phong hỏi.
Lang Tĩnh Phong cách gần quá, Bạch Nguyễn sợ tới mức mũi cảm thấy chua xót, trong mắt nổi lên nước mắt, cái đuôi trong quần run lẩy bẩy, giống như ở phía sau mông gắn một cái mô tơ, Bạch Nguyễn chột dạ, vội vàng xê dịch ra sau, dùng tường để nhét đuôi về.
“…. Thao.” Lang Tĩnh Phong liếm môi, cảm giác miệng khô lưỡi khô, khô khốc nói: “Sao thầy lại thích khóc như vậy chứ?”
Không hề có chút dáng vẻ của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-phong-soi/2954138/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.