“Ừ, chào.” Bạch Nguyễn hơi gật đầu, nhìn Lang Tĩnh Phong từ đầu tới chân, ánh mắt sáng rực.
—- Công đức màu xám đậm lượn lờ quanh thân Lang Tĩnh Phong sau một đêm giống như được nước rửa qua, nó đã biến thành một màu sắc rất nhạt, giống như tàn thuốc lá rơi xuống đất, gần như trong suốt.
Cao lên nhiều như vậy! Thành công! Bạch Nguyễn cực kỳ vui vẻ, nụ cười không kìm nén được tràn ra ngoài, lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Lang Tĩnh Phong ngẩn ra, cười theo, trên hành lang có nhiều người, y cũng không làm chuyện gì quá đáng, chỉ dùng giọng điệu mang theo ý tán tỉnh hỏi: “Làm sao vậy thầy Bạch, thấy em mà vui thành như vậy sao?”
Bạch Nguyễn ý thức được mình thất lễ, nhanh chóng thu lại nụ cười, chuyển đề tài: “…. Ngữ văn làm thế nào?”
“Cũng được, trả lời được không ít.” Lang Tĩnh Phong cười cười: “Nhưng không biết đúng sai.”
Bạch Nguyễn gật gật đầu: “Được, môn sau tiếp tục cố gắng.”
Nói xong đang định đi, Lang Tĩnh Phong bỗng nhiên gọi y lại: “Thầy Bạch.”
Bạch Nguyễn xoay người: “Chuyện gì?”
Ánh mắt sắc bén của Lang Tĩnh Phong đảo qua quầng thâm dưới mắt của Bạch Nguyễn, biết rõ cố nói: “Mắt thầy có quầng thâm, buổi tối không ngủ ngon sao?”
Tối hôm qua Bạch Nguyễn về tới nhà đã qua nửa đêm, sáng nay thức dậy sắc mặt hơi tiều tụy, lúc này không lừa được người, Bạch Nguyễn thoải mái thừa nhận cũng nhân cơ hội cảnh cáo Lang Tĩnh Phong: “Đúng vậy, soạn bài tới nửa đêm, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-phong-soi/2954100/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.