Lang Tĩnh Phong hơi nghiêng đầu, hôn lên môi Bạch Nguyễn.
Bởi vì lần trước dùng lực quá mạnh vô ý khiến Bạch Nguyễn biến thành thỏ trắng nhỏ, lúc này nụ hôn mang theo sự thích thú, lực đạo cũng nhẹ hơn, giống như trong nụ hôn phản chiếu ảnh ngược mong manh trong nước.
Điều này và sự lưu manh thô lỗ lúc trước Lang Tĩnh Phong thể hiện ra khác nhau hoàn toàn, ngược lại khiến cho mọi sự đề phòng của Bạch Nguyễn trong nháy mắt tan rã.
Bạch Nguyễn không hề nhúc nhích, không trốn, cũng không hề giãy giụa, ngay cả đạo đức nghiêm khắc cũng phải tạm thời giả vờ câm điếc. Dù sao Bạch Nguyễn có nhiều lý do đi chăng nữa, mà lại từ chối một nụ hôn ôn nhu như thế, thì thật tàn nhẫn.
Lang Tĩnh Phong vuốt ve môi Bạch Nguyễn, hơi cúi người, kiềm chế hơi lùi lại một chút, nhỏ giọng xác nhận: “Có sợ không? Có muốn biến về nguyên hình không?”
—- cũng là bị thỏ trắng nhỏ để lại bóng ma tâm lý.
“Không sợ, không nghĩ.” Lỗ tai của Bạch Nguyễn cũng nóng lên.
Hiện giờ cậu không hề sợ Lang Tĩnh Phong, chỉ cần nghĩ tới thứ để đổi lấy sự không sợ hãi này, trong lòng Bạch Nguyễn liền đau xót.
“Răng của em…. Khi mài, có phải là rất đau không?” Bạch Nguyễn nhỏ giọng hỏi.
“Không đau, có thuốc tê.” Lang Tĩnh Phong tha hồ ngửi hương vị ấm áp trên người Bạch Nguyễn: “Em có một người bạn, anh của nó là bác sĩ thú y, em tìm anh nó mài, tự em mài em sợ mài bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-phong-soi/2954092/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.