Lang Tĩnh Phong ngưng tụ lại yêu khí rồi biến hóa, trong chớp mắt, sói con ngửa bụng trên mặt đất liền biến mất, thay vào đó là một bé trai đang cởi truồng.
Dáng vẻ hiện giờ của Lang Tĩnh Phong cũng chỉ mới 2, 3 tuổi, chắc là còn chưa cao tới 1 mét, khuôn mặt nhỏ nhắn kết hợp với một đôi mắt màu rất đậm nhìn cực kỳ đẹp trai, giống như ở trong tranh vậy, đường cong chóp mũi môi cằm cũng thanh tú hơn bình thường, có thể sánh ngang với dung mạo khi còn nhỏ của Bạch Nguyễn. Mặc dù đã nhỏ lại nhưng khí chất của Lang Tĩnh Phong vẫn giống như khi trưởng thành, khóe mắt đuôi lông mày lộ ra sự hoang dã, nhìn giống như một đứa trẻ hư ở nhà trẻ, khi mượn đồ chơi mà bạn không cho mượn liền giơ tay đánh bạn.
“Lỗ tai và đuôi không …. Không làm biến mất được sao?” Bạch Nguyễn từ từ hít sâu một hơi.
Lang Tĩnh Phong lắc đuôi sói sau mông, giọng nói trẻ con trong sáng non nớt vang lên: “Không làm biến mất được, hiện giờ yêu lực của em cũng mới chỉ ba tuổi thôi.”
Bạch Nguyễn không có sức chống cự với những vật đáng yêu, cậu không kìm lòng được với tai sói nhỏ bé, trong lồng ngực không kìm nén được mà khởi động tình thương của cha, mặt lộ vẻ hiền lành nói: “Biết rồi, em biến về hình sói trước đi, đừng bị cảm lạnh, thầy đi sửa lại quẩn cho em.”
Bạch Nguyễn chuyển những đồ dùng thời thơ ấu của cậu khi còn ở nhà cha mẹ nuôi vào trong nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-khac-phong-soi/2954054/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.