Vân Thanh khiến Tiểu Bạch Nguyễn nghi ngờ thỏ sinh biền trở về hình thỏ, hắn gấp quần áo nhỏ của cậu lại cầm bên tay trái, cánh tay phải nâng Bạch Nguyễn cho cậu ngủ tiếp.
Khiêu Khiêu thực sự đang nằm mơ sao? Bạch Nguyễn há to cái miệng ba cánh, ngáp một cái, càng nghĩ càng rối, không lâu sau đã bị Vân Thanh bước đường núi đung đưa đi vào giấc ngủ.
Lần này Vân Thanh chạy trốn gấp gáp, ngoại trừ một bộ quần áo và Bạch Nguyễn cũng không mang theo gì hết, cả đường xuống núi cũng là vừa đi vừa nghỉ, đi ngang qua đài quan sát thì dừng lại nhìn trăng, đi ngang qua con suối còn ngồi xuống ngâm chân, chỉ sợ ai kia không thể đuổi kịp được.
Khi phía đông nổi lên màu trắng bụng cá, Vân Thanh mới đi đến sườn núi, con thỏ trắng trong ngực ngủ chổng vó, cái đầu gối lên ngực Vân Thanh, nóng hổi, tay Vân Thanh nắm lấy hai quả đào rừng hái dọc đường, lấy nước suối trong khe đá chà xát lông nhỏ trên vỏ, tính toán đợi lát nữa lấy cái này làm điểm tâm của mình và Khiêu Khiêu.
Hắn đang rửa sạch, trên đường núi bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn: “Vân Thanh!”
Vân Thanh quay đầu, nhìn từ xa.
Vân Chân lần này đuổi theo gấp gáp, ngay cả tóc cũng không buộc, như mây đen khoác lên, bầu không khí mát mẻ buổi sáng lướt qua anh, vén ống tay áo rộng thùng thình cùng góc áo của đạo bào anh, giải thích hoàn toàn cái gì gọi là tuấn mỹ xuất trần, tiên phong đạo cốt.
Chỉ là sắc mặt hơi âm trầm, hơi sát phong cảnh…
“Oa, sư ca huynh…” Vân Thanh huýt sáo ở trong lòng.
Đúng là động vật thị giác không sai.
Vân Chân sải bước đến gần, vốn mặt anh như sương giá, nhưng đợi thấy dáng vẻ của Vân Thanh, vẻ mặt của anh đã hơi hòa hoãn …ngoại trừ Bạch Nguyễn, Vân Thanh không mang theo gì cả, nào có nửa phần thật lòng muốn chạy trốn?
“Ôi trời…” Vân Thanh diễn lố xốc nổi đấm ngực hai cái, dậm chân hai cái, hèn mọn quan sát biểu tình Vân Chân, chuẩn xác tìm đúng đường chết, tiếc hận nói: “Vất vả lắm mới chạy ra được, sao lại bị bắt rồi!”
Vân Chân không lên tiếng, một tay tiếp nhận Bạch Nguyễn đang ngủ say, một tay ôm lấy eo Vân Thanh, khom lưng, vai khụy xuống, khiến cho cái đầu to của Vân Thanh hướng xuống phía dưới, nhấc bổng lên.
Hai chân của Vân Thanh đá lung tung vài cái, ú ớ kêu loạn: “Bỏ xuống! Sư ca huynh bỏ xuống! Ta và tiểu cô nương nhà người ta đã hẹn nhau, trời sáng gặp ở chân núi!”
Vân Chân không để ý tới hắn, chỉ là tay phải đặt bên hông hắn uy hiếp chặt chẽ.
“Sư ca… Sư ca… ca!” Vân Thanh biến âm các loại giọng điệu gọi sư ca, so với việc xin tha càng giống như đang trêu chọc hơn… trong mấy ngày giam lỏng, sư ca trong nhận thức của Vân Thanh đã biến thành một kiểu xưng hô mập mờ, ẩn chứa ý tán tỉnh, ngoại trừ Vân Chân, Vân Thanh còn có mấy sư ca nữa, nhưng từ mấy ngày trước Vân Thanh bỗng nhiên mặc kệ bọn họ không gọi sư ca, mở miệng ngậm miệng gọi thẳng, có phần không biết lớn nhỏ. Nhưng Vân Chân đã quen với hắn, không chỉ quen, lúc Vân Thanh không biết lớn nhỏ, vẻ mặt của y còn mê mẩn sung sướng, trong vui sướng lộ ra một chút dung túng nhàn nhạt, cho nên cũng chẳng có ai dám nói gì Vân Thanh, đành phải tùy hắn gọi bậy.
Lúc này Bạch Nguyễn bị động tĩnh của hai người đánh thức, ánh mắt nửa mở nửa khép lại, miệng ba cánh khẽ mở ra: “Kỉ kỉ?”
Khiêu Khiêu vẫn còn nằm mơ à?
Ngay cả lấy cớ Vân Thanh cũng lười nghĩ, nói thẳng: “Mi đang nằm mơ đó, đứa nhỏ ngốc.”
Bạch Nguyễn: …
Bạch Nguyễn dùng ba cánh miệng cắn quần áo Vân Chân giật giật: “Kỉ?”
Nằm mơ thật à?
Mặc dù Sư bá đáng sợ, nhưng dường như đáng tin cậy hơn sư phụ.
Sắc mặt Vân Chân không có cảm xúc: “… Là mơ.”
Bạch Nguyễn đành phải ngơ ngác ngồi ngay ngắn trên cánh tay sư bá, chờ tỉnh mộng.
Vân Chân tiếp tục khiêng Vân Thanh cúi đầu đi.
Vân Thanh sợ trở về mông không nở được hoa, muốn tìm đường chết.
Vân Thanh: “Yêu quái, trả lại bạn gái ta!” Lập tức giống như người chèo thuyền hô hào có tiết tấu lặp đi lặp lại: “Bạn, gái, bạn, gái!”
Vân Thanh: “Mệt rồi, ăn đào một lát.” Cái đầu chúi xuống dưới bắt đầu ăn đào, ăn hai miếng, lẩm bẩm nói: “ Sư ca ơi, xốc ngược ta nuốt không trôi…”
Vân Thanh: “Thương lượng chút đi, có thể đổi tư thế hay không, huynh xem cái tư thế vác người này của huynh, đầu to hướng xuống dưới… Giống như đại vương trên núi cướp trại phu nhân…”
Áp trại phu nhân là cái gì? Nghe có vẻ nặng nề. Bạch Nguyễn nhỏ bé nghe không hiểu, dùng móng vuốt nâng khuôn mặt lông nhung, rơi vào trầm tư.
Người dưới thân vẫn im lặng không nói gì, ngay khi Vân Thanh cho rằng mình sẽ không nhận được phản hồi, Vân Chân lại ném ra một câu: “Đệ chính là vậy.”
Giọng nói kia đè xuống rất thấp, cho nên đặc biệt từ tính, Vân Thanh bị trêu chọc đến trong lòng nhảy dựng lên: “Ta là gì cơ?”
Sau một hồi im lặng quen thuộc, Vân Chân nặn ra bốn chữ: “Áp trại phu nhân.”
Vân Thanh trợn mắt há hốc mồm: “Sư ca huynh thay đổi rồi! Trước đây dù chết huynh cũng không thể nói được những lời như vậy!”
Vân Chân gật đầu, gằn từng câu từng chữ, nói: “Sau này còn có thể thay đổi nhiều hơn nữa.” Dừng một chút, anh lại nói: “Lần trước ta bắt đệ trở về, đệ bảo ta uy hiếp đệ, ta nói nếu như đệ lại chạy, sẽ khiến đệ…”
“Sư ca sư ca! Khiêu Khiêu ở đây đó!” Vân Thanh giương nanh múa vuốt liều mạng ngăn cản.
Vân Chân hung ác cắn môi: “Thật ra đệ chỉ muốn ta làm đệ… Đệ có ý với ta.”
“Không có chuyện đó! Câm miệng lại!” Vân Thanh nhảy dựng lên như một con thỏ lớn. Vân Chân bị hắn làm cho mất trọng tâm, giơ tay vỗ vào mông hắn, thô lỗ nói: “Đừng náo loạn.”
Vân Thanh bị đánh mông, gào thét như giết heo con, hai cánh mông kia ở dưới đạo bào phồng lên hình dạng tròn trịa, đánh xuống cảm thấy vừa dẻo dai vừa đàn hồi, còn có thể run run như thạch. Yết hầu Vân Chân lăn lộn, lại vỗ một cái, nói: “Không được la hét.”
Vân Thanh còn kêu, cái đánh kia sẽ không chút lưu tình vỗ xuống, Vân Thanh bị vỗ mấy cái, mím môi không lên tiếng.
Ai ngờ yên lặng như tờ rồi, Vân Chân lại vỗ hắn một cái, khẽ nói: “Còn kêu.”
… Vân Thanh sửng sốt, oan hơn thị Kính: “Đệ có kêu đâu?”
trong nháy mắt Vân Chân có lý: “Không phải đang kêu sao?”
Chẳng lẽ là học từ ta sao? Trong lòng Vân Thanh rất bức bách nghĩ: “Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, sư ca gần ta, đen cũng là bình thường.”
Yên tĩnh kéo dài một lát, Vân Chân như trung thực thẳng thắn nói: “Sư ca xuống tay không biết nặng nhẹ, xoa cho đệ.”
Vân Thanh: “Huynh bị đoạt xá rồi hả…?”
Hắn không biết bởi vì lúc trước Vân Chân đè nén quá lâu, không chỉ không liên quan đến bốn chữ chính nhân quân tử, thậm chí còn nghẹn ra một chút biến thái có thể tha thứ như vậy, chỉ là bình thường giấu quá tốt, trên thực tế thứ trong đầu lấy ra có thể dọa chạy cả một tá Vân Thanh, thực sự là chạy thật.
Hai người cãi nhau cả con đường về, Vân Chân như thường lệ đặt Bạch Nguyễn ở bên ngoài phòng.
Mắt thấy dúm tiểu bạch kia vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm trong ổ cỏ chờ tỉnh mộng, Vân Thanh săn sóc chỉ tay vào cậu, nói: “Ta định một chút, mi tỉnh rồi.”
Bạch Nguyễn kinh hãi: “… Kỉ kỉ kỉ!”
… Nhưng mang Khiêu Khiêu cảm thấy không đúng lắm
Rầm một tiếng, Vân Thanh bị ném ở trên giường, ngay sau đó, cửa trong phòng ngủ khép lại.
Bên trong cửa truyền ra âm thanh càng không đúng hơn nữa.
…
Đến giữa trưa.
Vân Thanh gian tà lướt qua Vân Chân, sờ từ trên giường sờ xuống.
Lúc này cách lần hắn bị bắt lại quan qua mấy ngày, hắn che cổ áo đạo bào mở rộng, đem vết hôn nhạt màu còn sót lại che đi, giở lại trò cũ chạy ra khỏi phòng đệ tử.
Vân Chân đau lòng Vân Thanh là nam tử, phải dùng chỗ vốn không nên mà làm chuyện kia, cho nên toàn thể vẫn khắc chế, phát tiết một lần là có thể nhịn liên tục rất nhiều ngày, khiến Vân Thanh mới khai trai sầu chết rồi.
Nhưng thiết lập người khó ưa không thể sụp đổ!
Vì thế Vân Thanh quyết định lại bỏ chạy, kích thích sư ca …thay vì nói là bỏ chạy, không bằng nói là khuếch đại từng ngày.
Vân Thanh lẻn về phòng đệ tử của mình, mang theo một cái ghế gập nhỏ, lấy ra một túi hạt dưa, ngồi cách cửa Lạc Hà Quan năm thước, cắn rắc rắc hạt dưa nhìn sao trời… cực kỳ miễn cưỡng.
Cũng không thể lúc nào cũng chạy đường núi vào nửa đêm, vậy cũng quá ngược đời, dù sao cũng sẽ bị bắt trở về, tùy tiện chạy là được.
Không lâu sau, cửa quan bị đá văng ra. Vân Chân sát khí đằng đằng bước ra cánh cửa chuẩn bị truy phu ngàn dặm, kết quả vừa giương mắt liền thấy Vân Thanh ngồi trên ngựa nhỏ, toàn thân sát khí không có đất sử dụng, trút ra không còn một mảnh.
Vân Chân: “… Đệ đang làm gì ở đây vậy?
Vân Thanh cắn hạt dưa, biểu cảm lại nghiêm trang: “Ta đang chạy trốn.”
Một giây sau, Vân Thanh nâng mông lên, duy trì tư thế nửa ngồi xổm xách cái ghế gập đi ra ba bước, lại ngồi xuống, hợp lý nói: “Đúng, ta chạy trốn.”
Khóe miệng Vân Chân khẽ giật giật: “Đệ…”
Vân Thanh liếc mắt nhìn hắn: “Sao nào, môn quy định chạy trốn phải chạy xa sao? Chủ yếu là thái độ chạy đây này.”
Vân Chân tức giận cười ra tiếng, đi lên phía trước bắt lấy cổ áo sau của Vân Thanh, xách hắn lên như thỏ, nhét vào trong ngực.
Mặt trăng giống như sương giá, màu sương vô ngần.
Sau một lát im lặng, Vân Chân đưa môi đến gần lỗ tai Vân Thanh, sợ âm lượng lớn làm tiểu sư đệ sợ, hạ giọng xuống, dùng giọng nói tức giận hỏi: “Thích sư ca, vì sao không thừa nhận?”
Vân Thanh còn chưa kịp mở miệng, đã bị Vân Chân lấp môi cắn xé liếm hôn, nửa chữ cũng không thốt ra được.
Hôn xong, Vân Chân giơ ngón trỏ lên tì vào cánh môi bị mút ướt át của Vân Thanh, ra câu hỏi, lại không cho hắn trả lời.
Vân Thanh lui về phía sau một chút, tách ngón tay y ra: “Sao không cho ta nói chuyện?”
Đêm nay, bên ngoài đạo quán không có đèn đuốc, chỉ còn lại ánh trăng sáng ngời ngời, mắt người nhìn quá xa không rõ, ngoài năm bước mọi thứ đều chỉ phản xạ bóng dáng mông lung ánh bạc nhàn nhạt, trời đất yên tĩnh gần như chỉ còn lại hai người bọn họ, dưới tình hình như vậy, bình thường lời không nói ra được đều trở nên dễ dàng hơn.
Trên mặt Vân Chân hiện lên một nét ấm ức kiểu trẻ con, thấp giọng nói: “Không dám nghe.”
Vân Thanh nhìn y, ánh mắt chớp chớp, trong lòng nóng lên, đề nghị: “Huynh cưỡng ép ta nhiều hơn nữa đi? Chắc chắn sẽ là điều huynh thích nghe.”
Vân Chân giữ chặt gáy hắn, tựa vào trán hắn, giống như dùng đầu vuốt ve một lát, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Cưỡng ép tiếp, có ý nghĩa gì chứ?”
Vân Thanh: “Tại sao lại không có ý nghĩa?”
Vân Chân nhìn hắn một cái, ánh mắt sáng quắc: “Đều là giả thôi.” Giống như là cố ý chờ hắn phản bác.
Vân Thanh đại nghịch bất đạo bóp thắt lưng y một cái, hỏi: “Không phải đêm đêm huynh đều xem tinh tượng sao, là thật hay giả trong lòng không tính được sao?”
Vân Chân cười một tiếng, cười rất dịu dàng, dịu dàng giống như là một vì sao từ trên bầu trời giáng xuống: “Ta có đếm… ta đã đếm không biết bao nhiêu lần rồi” Giọng điệu của y vừa nhẹ vừa chậm: “Cùng ta đầu bạc giai lão, trăm tuổi vô ưu, chính là mệnh của đệ… nhưng ta vẫn muốn nghe đệ nói hơn.”
Vân Thanh rít khí lạnh, răng tê nhức: “Hừm…hai tên đàn ông có thể đừng buồn nôn như vậy không? Đã như vậy còn chưa đủ hiểu sao, còn phải thề non hẹn biển hả? Hơn nữa, Khiêu Khiêu nhỏ như vậy, hai chúng ta ở trước mặt nó nhảy nhót qua lại mỗi ngày, ảnh hưởng không tốt, đừng đến lúc đó nó lớn lên cũng tìm một con thỏ đực…”
“Đệ cứ buồn nôn lần này đi, sư ca sau này sẽ không bao giờ ép đệ nữa.” Vân Chân nhìn lướt qua sắc trời, mỉm cười nói: “ Nói đi, thừa dịp trời tối.
“Ừm …ờm … ẹc…” Vân Thanh rầy rà nửa ngày, thình lình vặn người muốn chạy, lại bị Vân Chân vững vàng đè lại.
“Đệ cứ nhẫn tâm để sư ca bị treo lơ lửng như vậy, cứ khó chịu, đúng không?” Vân Chân từ tốn hỏi.
“Được được được” Vân Thanh vuốt mạnh khuôn mặt nóng bừng: “Coi như huynnh lợi hại! Cái đó… ta, Vân Thanh”, hắn vỗ vỗ ngực, chọc vào lòng Vân Chân: “Sau này chỉ thích huynh!… được rồi, được rồi đó, nói xong rồi, về phòng ngủ thôi.” Dứt lời, mèo con muốn lén chạy về trong quan, nhưng vừa chạy được vài bước lại bị bắt trở về chỗ cũ.
Vân Chân: “Không đủ.”
Vân Thanh: …
Vân Chân: “Nói lại.”.
Vân Thanh một là không làm hai là làm tới cùng, ỷ vào trời tối không thấy rõ mặt, không xấu hổ như ban ngày, phồng mang trợn má lên nói: “Huynh ở trong lòng ta, xếp thứ nhất, bắt đầu tứ mười mấy năm trước rồi, sư phụ và Khiêu Khiêu đều phải xếp thứ hai. Sau này ta cũng thương huynh, cũng sẽ đối xử tốt với huynh, mỗi ngày làm cho huynh vui vẻ, làm cho huynh cười … Chờ vài năm nữa xuất sư huynh theo ta bói toán, bói được, ta dạy huynh làm sao để tiêu tiền, làm sao để hưởng thụ nhân sinh được không?”
Nụ cười của Vân Chân càng ngày càng rạng rỡ: “Được rồi, tiếp tục đi.”
Vân Thanh: “… Còn tiếp tục?”
Vân Chân: “Nghe chưa đủ.”
Vân Thanh khổ sở suy nghĩ, gãi tai gãi má, giống như một học sinh tiểu học không viết được văn, nói ra hết những lời Vân Chân bức bách lúc ở trên giường: “Cái đó… sau này ta chính là người của sư ca rồi.”
Giọng nói Vân Chân hơi khàn khàn: “Còn nữa.”
Vân Thanh cúi đầu, tựa trán lên vai Vân Chân, nhỏ giọng lầm bầm: “Sư ca muốn làm gì ta cũng được.”
Vân Chân: “Ta nhớ vẫn còn.”
Vân Thanh đọc thuộc lòng văn bản: “Sư ca làm ta sướng muốn chết… hừ hừ! Huynh còn chưa làm đâu đấy ở đây mà chiếm tiện nghi của ta!”
Vân Chân vòng qua lưng hắn, nâng lên một dúm tiểu sư đệ từ trong ánh trăng sương tuyết rải đầy đất, ôm lấy sải bước đi về phía cửa quan.
“… Bây giờ bắt đầu cũng không muộn.”
“… Ối, sư ca, ta nói cho huynh biết, chuyện này của chúng ta trước đừng nói với Khiêu Khiêu, chờ hắn lớn lên thành con thỏ lớn… Nếu không đệ trông như này… nhìn sao cũng giống ở phía trên, làm sao giữ được tôn nghiêm sư đạo chứ?”
“ Ừm, tùy đệ.”
“… Xuất sư huynh phải theo ta bói toán kiếm tiền, không được lừa ta.”
“… Nói được làm được.”
“… Hê hê hê nói xong rồi, đến lúc đó không đượcđổi ý! Nào nào nào, bạch bạch một trận.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]