Tít tít tít.
"Hoàn tất việc loại bỏ nhân tố dư thừa."
Trên giường bệnh, sự thống khổ hiện rõ trên khuôn mặt Phúc Bảo, đôi lông mày của cậu nhíu lại. Sự giằng co vô hình này kéo dài hơn năm phút mới dần giảm bớt và biến mất. Đôi lông mi dài cong vút của cậu rung động liên tục rồi nhẹ nhàng hé mở ra đôi mắt đen tuyền xinh đẹp bên trong. Phúc Bảo thơ thẫn nhìn trần nhà và sắp xếp lại lượng ký ức khổng lồ trong đầu mà cậu vừa tiếp nhận được.
Đột nhiên đôi lông mày của cậu lại lần nữa nhăn lại, đôi mắt ánh lên sự ngờ vực. Phúc Bảo chợt phát hiện cùng với lượng ký ức của tiểu Bảo truyền lại cho cậu ngày càng rõ ràng thì những cảnh tượng trong mơ của cậu lại dần dần mờ ảo hơn.
Như thể có một màn sương trắng đang dần bao trùm rồi khóa lại lượng ký ức đó vậy. Nhưng cũng không hẳn là không còn nhớ được gì. Cậu vẫn có thể nhớ rõ những gì mà cậu đã hứa hẹn và một vài câu nói trong cuộc trò chuyện giữa hai người họ trong không gian trắng xóa đó.
Cậu có cảm giác toàn bộ ký ức quan trọng trong không gian đó đều đang bị làm mờ và khiến cậu xem nhẹ nguyên nhân. Nó khiến cậu không muốn suy nghĩ điều bất ổn đang xảy ra là gì.
Một cơn đau nhói ở đầu bất chợt dâng lên. Phúc Bảo ôm đầu, tần suất tim đập tăng cao vọt lên. Cậu cố gắng chống chọi trong 15 phút đồng hồ. Thì cuối cùng cơn đau như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-han-the-than/2785634/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.