“Câu chuyện kết thúc ở đây,” Thời Sơn Duyên duỗi tay che che mắt Yến Quân Tầm, “Anh bạn nhỏ, ngủ rồi.”
“Không có,” lông mi của Yến Quân Tầm quét qua lòng bàn tay của Thời Sơn Duyên, hắn nhíu mày, giống như là kháng nghị, “Trong miệng em vẫn còn mùi sữa.”
“Thật tuyệt vời a,” Thời Sơn Duyên dời bàn tay, đem tóc Yến Quân Tầm xoa loạn, liền giữ tư thế này hôn hắn, “Em thơm nhất. ”
Yến Quân Tầm lúc này mặt rất đỏ, không phải bởi vì thẹn thùng, mà bởi vì đang sốt. Sau khi hôn,hắn nhỏ giọng oán giận: “Thân thể của em quá kém.”
Yến Quân Tầm đối với thân thể trong thực tế của mình rất không vừa lòng, gần đây hắn luôn đưa tay ra soi gương, tìm kiếm bắp tay mà hắn không có.
“Ừm…” Thời Sơn Duyên an ủi tiểu thiên tài, “Sau mùa đông em có thể bắt đầu rèn luyện.”
“Ở đây có năm tháng mùa đông,” Yến Quân Tầm ôm lấy cánh tay, vẻ mặt nghiêm túc, “Em sẽ là gà con trong năm tháng,” hắn càng thêm bất mãn với chính mình, “Dáng người em cũng thấp.”
“175cm là khá tốt rồi,” Thời Sơn Duyên chống đầu, xách chăn đắp trở về Yến Quân Tầm, vẫn luôn che đến cằm hắn, “Em một quyền là có thể hạ gục Phác Lận.”
“Nhưng anh có tới 189cm, anh còn có cơ bắp và nhân ngư tuyến.” Yến Quân Tầm nói xong đẩy chăn ra, nhấc áo ngủ lên bày ra, hơn nữa còn vỗ vỗ, “Em cái gì cũng không có.”
“Em rất trắng,” Thời Sơn Duyên lại lần nữa đắp chăn cho hắn đàng hoàng, “Còn rất đáng yêu.”
“Cái này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-han-san-thu/1661894/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.