Yến Quân Tầm chán ghét cà vạt.
Cà vạt của Thời Sơn Duyên sẽ siết chặt khóe môi hắn, vướng lưỡi hắn, làm cho hắn không thể nói cự tuyệt trong khi kịch liệt thở dốc. Đó là một hình ảnh khủng khiếp, lẵng lơ đến tức giận khi nghĩ về nó. Hắn đi đến cửa trước mặt Thời Sơn Duyên, giữ cửa và dùng sức đóng lại: “Anh yêu ai liền dùng cà vạt trói lại, sau đó giam cầm, lại cảnh cáo không cho chạy. Này mẹ nó là huấn luyện Cẩu.”
Thời Sơn Duyên mở nắp nồi ra, nhắc nhở Yến Quân Tầm: “Em không có mang giày.”
“Cái tôi cần bây giờ không phải là giày.” Yến Quân Tầm đem điều khiển từ xa TV ném lại trên sô pha, không nói chuyện nữa.
Cảnh trên TV hỗn loạn, thi thể của Chú Hề được phủ một miếng vải trắng và được đặt trên sân khấu. Nó lộ ra đôi chân cô độc, giống như tự do vậy. Những phóng viên này đi tới đi lui, chặn ánh mắt Yến Quân Tầm, hắn còn chưa nghĩ ra hắn đã gặp Chú Hề ở đâu. Loại cảm giác quen thuộc này khiến Yến Quân Tầm không thoải mái, giống như cả thế giới đều gặp qua hắn, mà hắn lại cái gì cũng không biết.
Lúc ăn cơm tối Yến Quân Tầm cũng không mở miệng, hắn đem cơm ăn rất sạch sẽ, sau khi rửa mặt đơn giản liền trở về trên giường. Hắn nhắm mắt nghe Thời Sơn Duyên đi lại, đợi đến khi Thời Sơn Duyên đứng bên cạnh hắn, hắn cũng không mở mắt ra.
“Nói ‘chúc ngủ ngon’ với tôi đi,” Thời Sơn Duyên cúi người, đẩy mái tóc trước trán Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-han-san-thu/1661886/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.