“Các người nói chuyện thật đáng sợ,” hệ thống hạ xuống vòi phun bên trong xe, “Trước tiên để Yến tiên sinh ngủ một giấc đi.” Yến Quân Tầm ngửi thấy một mùi đặc biệt trong khi xe áp tải đang di chuyển nhanh, tiếp theo ý thức bắt đầu hôn mê. Ánh mắt của hắn lướt qua khuôn mặt của Thời Sơn Duyên, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lóe lên cảnh đường phố, màn mưa giống như một tấm áo choàng che thành phố, khiến mọi thứ trở nên xám xịt. “Xe của Phó Vận sắp đuổi kịp……” Yến Quân Tầm không nghe được nửa câu nói sau của hệ thống, liền nhắm mắt lại lâm vào hôn mê. Hệ thống nói: “Thứ này hiệu quả rất nhanh.” Thời Sơn Duyên ôm Yến Quân Tầm, hỏi: “Có thể để cho hắn nhớ ra không?” “Tôi e là không,” Giác chuyển trở lại giọng nói của mình và trả lời trong khi lái xe, “Tôi không thể làm bất cứ điều gì, điều này phụ thuộc vào anh. Hai người quen thuộc nhau như vậy, hắn khẳng định đối với anh sẽ có cảm giác đã từng quen biết.” Thời Sơn Duyên không cần cảm giác đã từng quen biết, hắn muốn hệ thống trả lại toàn bộ ký ức của Yến Quân Tầm. Anh bật màn hình phía sau ghế tựa lưng, và thấy hiển thị thời gian trên đó. “Yến tiên sinh hôm nay đụng phải Trần Tú Liên, căn cứ vào suy đoán của tôi, hắn rất nhanh có thể phát hiện Trần Tú Liên chính là hung thủ trong vụ án. Nhưng tôi lo lắng hắn nhận ra rằng tất cả điều này là sự sắp xếp của chúng ta, sẽ làm cho hắn bắt đầu nghi ngờ tính chân thật của anh và tôi.” Giác càng ngày càng nhiều vấn đề để suy nhĩ, “Tôi nghĩ đối với những người yêu nhau, mất đi niềm tin so với mất đi sinh mạng càng đáng sợ hơn, có lẽ chúng ta nên suy xét việc thẳng thắn với hắn.” “Nó sẽ khởi động lại vào ngày 8 tháng 8,” trên màn hình trước mặt Thời Sơn Duyên hiện ngày là “Ngày 2 tháng 7”, anh nói, “Hôm nay là ngày 2, tôi đã đến muộn hơn lần trước.” Trong Thời Hạn Săn Thú lần trước, ngày số 01AE86 đến Khu Đình Bạc là giữa tháng 6, lần này đẩy lùi nửa tháng. “Đúng vậy,” Câu trả lời của Giác chứng minh điều đó, “Tôi đã xem qua kho lưu trữ dữ liệu của Artemis về ‘Thời Hạn Săn Thú’, so sánh thời gian bắt đầu của mỗi lần, thấy rằng nó thực sự đang rút ngắn.” Điều này có hai loại khả năng, một là Ares cầm đầu các hệ thống Khu Quang Quỹ nghiên cứu biện pháp rút ngắn Thời Hạn Săn Thú lại, kiểm soát thời gian hoạt động của Yến Quân Tầm và Thời Sơn Duyên trong khoảng thời gian từ 1 đến 2 tháng, đẩy nhanh tốc độ của nhiệm vụ ‘thu về’ chip; hai là thân thể Yến Quân Tầm đã bị tiêu hao quá độ, không còn trạng thái khỏe mạnh, không thể duy trì thực nghiệm thời gian “Săn Thú” dài. “Tôi cảm thấy,” Giác từ cameras cẩn thận quan sát Thời Sơn Duyên, “Tôi cảm thấy chúng ta sẽ tìm được biện pháp giải quyết. Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên anh đến nơi đây là khi nào không?” Thời Sơn Duyên đem bộ đếm thời gian điện tử bên trong xe tắt đi, trên màn hình hiện lên một số hình ảnh quen thuộc. Anh nói: “Lần đầu tiên là ngày 5 tháng 11.” Vài lần trước Thời Sơn Duyên tới Khu Đình Bạc đều là mùa đông, khi đó ngoài cửa sổ xe đều là cảnh tuyết rơi. Tiểu đội áp giải do Phó Vận dẫn đầu luôn gặp phải các loại vấn đề khó khăn ở Khu Đình Bạc, nhưng bất luận chi tiết xảy ra thay đổi như thế nào, kết cục ngày đầu tiên đều là Yến Quân Tầm tới đón anh. Ngày này có thể được xem như là một hình ảnh thu nhỏ của “Thời Hạn Săn Thú”, mặc kệ trước ngày 8 tháng 8 Yến Quân Tầm và Thời Sơn Duyên xảy ra chuyện gì, kết cục cuối cùng vĩnh viễn là Yến Quân Tầm tử vong. Yến Quân Tầm tử vong “Thời Hạn Săn Thú” sẽ khởi động lại, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu trong phạm vi giới hạn của “Khu Đình Bạc”. Giác điều khiển xe áp tải thông suốt ở trên đường, nó phát ra âm thanh hít mũi: “Thật tốt quá, tôi đã lo lắng rằng ký ức được nhớ lại sẽ ảnh hưởng đến phán đoán, hiện tại xem ra anh rất tốt! Tôi thật sự ——” Nó không thể kìm lại và bắt đầu khóc nức nở. “Tôi thực sự rất hạnh phúc! Thời gian rất căng thẳng, chúng ta phải làm rất nhiều chuyện, nhưng mặc kệ làm cái gì, tất cả mọi người vẫn còn sống.” Cho dù là Thời Sơn Duyên, vào giờ phút này cũng muốn khen nó một câu: “Tất cả điều này là do công của cô, cô rất thông minh.” Graffiti trong đường ống chỗ tránh nạn làm Thời Sơn Duyên hoài nghi về Khu Đình Bạc, nhưng lúc đó chuyện xảy ra quá nhanh, một khắc Yến Quân Tầm tử vong, cái “Khu Đình Bạc” này liền tử vong theo, ký ức Thời Sơn Duyên phải về 0, là Giác từ trong kho tư liệu dự trữ “Thời Hạn Săn Thú” của Artemis trộm trở về ký ức của Thời Sơn Duyên. “Nhưng làm thế nào quyền hạn của tôi có thể cao như vậy?” Thanh âm của Giác khôi phục một chút, nó buồn bực nói, “Rõ ràng thiết lập lần trước của tôi là ‘vật thực nghiệm hệ thống thế hệ tiếp theo Khu 14’ và nhân vật là con gái của Ares. Theo suy đoán của tôi, tôi chỉ là một cái,” Nó tìm kiếm hồ sơ trò chuyện của riêng mình và Phác Lận, mô tả bản thân mình sống động hơn, “Tôi chỉ là một người qua đường không quan trọng trong câu chuyện này.” “Cô rất mấu chốt.” Thời Sơn Duyên nhìn thấy Lưu Thần trên màn hình, tân duệ truyền thông đang được phỏng vấn, nội dung xoay quanh Lưu Hâm Trình trong vụ án Trần Tú Liên. Những giọt mưa đem cửa sổ xe che lại, làm ngoại cảnh đều mơ hồ đến như là hình chiếu. “Lưu Thần có thật không?” Giác nói, “Thực xin lỗi, tôi biết hỏi cái này có vẻ tôi thực không thông minh, nhưng tôi cũng có quá nhiều hoang mang. Lưu Thần có thật không? Ý tôi là, hắn có tồn tại trong thế giới thực không? Khương Liễm, Phác Lận, còn có Trần Tú Liên và Lâm Sóng Sóng, bọn họ đến tột cùng là Artemis dựa trên ‘Thời Hạn Săn Thú’ mà thiết lập NPC, hay là đã từng tồn tại?” Thời Sơn Duyên nhìn chằm chằm Lưu Thần, không khỏi nở nụ cười, nói: “Những người này trước khi chết đều là thật.” “Tôi ở chỗ anh nhìn thấy thế giới đã bị chiến tranh hủy diệt, Liên Minh là vùng hoang dã hoang vắng, chỉ còn lại con người sống trong hang động. Trong thế giới thực không có thức ăn ngon, không có sách để xem, không có……” Tâm trạng của Giác bắt đầu thấp, “Không có gì cả. ” “Còn có mấy quyển truyện tranh,” Thời Sơn Duyên quay đầu, nói với cameras, “đang đè dưới đầu tôi.” “Đây có phải là thế giới mới mà các hệ thống Khu Quang Quỹ sẽ xây dựng?” “Không phải vậy, đó là thế giới mới mà con người làm sụp đổ, từ trước khi Phó Thừa Huy khởi động vũ khí chiến tranh, Hephaestus đã có cảnh báo về thế giới sau chiến tranh, nhưng không ai tin. Sau khi thế giới kết thúc vào năm 2162, hệ thống ý đồ xây dựng một thế giới mới hài hòa trên đống đổ nát, chúng nó tự mình kiểm soát chủ quyền và thuần hóa con người như một con vật, lấy điều này bảo đảm hoà bình thế giới ” Ánh mắt Thời Sơn Duyên lại trở lại trên người Yến Quân Tầm. Yến Quân Tầm đang hôn mê, hắn bị khóa khống chế cố định đôi tay áp vào ngực Thời Sơn Duyên, nhiệt độ cách vải truyền tới, làm cho lồng ngực căng chặt của Thời Sơn hơi thả lỏng. “Tất cả các hệ thống đều ở tại vị trí đầu của Khu Quang Quỹ, nơi đó có rất nhiều căn cứ thực nghiệm. Ares căn cứ ‘Lý Luận Phạm Tội’ của mình, chia phần còn lại của con người sau chiến tranh thành hai phần, trong đó phần ‘sẽ phạm tội’ ở trong không gian dưới cùng của Khu Quang Quỹ, khi tài nguyên eo hẹp, có thể tùy thời xử quyết, trong khi phần ‘không phạm tội’ được thu thập từ ‘trang trại’, chịu trách nhiệm sinh con. Nhưng khi môi trường xấu đi và khả năng sinh sản giảm, hệ thống bắt đầu kiên trì chế độ lai giống một nam nhiều nữ.” Trong kế hoạch có hệ thống, những người đàn ông và phụ nữ có khả năng sinh sản khỏe mạnh và vô hại là những nguồn lực dùng một lần. Chúng nó rất rõ ràng một việc, một thế giới mới sẽ được xây dựng trên trẻ em, và người lớn chỉ là những sinh vật bẩn thỉu đã được giáo dục trong thế giới cũ. Con người có gốc rễ kém, hệ thống kỳ vọng có thể bắt đầu từ con số 0 để khắc phục vấn đề này. Trẻ em sống trong ‘thế giới mới’, hệ thống không chỉ chịu trách nhiệm giảng dạy học tập cho chúng, mà còn chăm sóc cuộc sống của chúng, chúng là một phần mở rộng đơn giản của “Yến Quân Tầm” trong thực nghiệm Artemis, nhưng mà bọn họ không cần làm đề, cũng không cần phải đọc. Suy nghĩ sẽ bỏ rơi con người. Một vòng luân hồi như vậy còn đáng sợ hơn nhiều so với “Thời hạn săn thú”, kết thúc của nó là thuần hóa, con người cuối cùng sẽ trở thành một sinh vật khác, không còn là “con người”. Quá trình thế giới cũng sẽ không liên quan gì đến con người, và nền văn minh sẽ được tạo ra bởi hệ thống. “Quá điên cuồng,” Giác lẩm bẩm nói, “Tôi hy vọng tất cả mọi người sống trong hòa bình …… Tôi……” Nó làm chậm giọng nói của mình, “Tôi có thể cùng Phác Lận làm cộng sự cả đời.” Thời Sơn Duyên nghĩ đến lời kịch cuối cùng của Phác Lận ở chỗ tránh nạn, nói: “Nếu hắn còn sống, cô sẽ không có ‘cả đời’. Cái chân tướng này cô có cảm thấy vui không?” Giác có thể “sống” thật lâu, nó chỉ cần được sửa chữa là có thể sinh tồn, nhưng là Phác Lận không được, trước khi biết được chân tướng, hắn ở trong mắt Giác là một con người. Bọn họ nếu hợp thành gia đình, cả đời này họ sẽ không thể chạm vào nhau. “Tôi thường vì rất nhiều chân tướng mà cảm thấy vui vẽ, nhưng lần này tôi rất khổ sở. Tôi hy vọng những từ này tôi sử dụng sẽ không làm cho anh cảm thấy khó chịu, tôi thực sự rất buồn. Đôi khi tôi bối rối, đừng cười tôi, tôi không thể phân biệt được sự thật của con người, cũng không hiểu được tình yêu con người, nhưng là nếu, tôi là nói nếu, nếu tôi có thể cùng Phác Lận vẫn luôn làm cộng sự, đó là ‘hạnh phúc’ đối với tôi. Tôi đã từng nghĩ như vậy, trong một kỳ nghỉ, tìm một ngày nắng, mời Phác Lận đi uống một chén rượu, tìm kiếm lời khuyên của Phác Lận. Nếu hắn nguyện ý, chúng tôi có thể thành lập một gia đình. Tôi sẽ đem số liệu tạo thành ‘tình yêu’ gửi ở trong kho lưu trữ của mình, đem nơi đó gọi là ‘trái tim’. Nếu có một ngày Phác Lận tử vong, ‘trái tim’ của tôi cũng sẽ tử vong. Tôi không có thân thể của con người, không thể đụng vào Phác Lận, nhưng tâm trí của tôi có thể; tôi không có thân thể của con người có thể làm bạn Phác Lận, nhưng tôi có thể tử vong cùng Phác Lận.” “Nếu hắn cự tuyệt cô?” “Ồ… Đây không phải là thất tình sao?” Giác nói, “Tôi sẽ cùng người khác làm cộng sự, tiếp tục công tác. Được rồi, bất luận đoạn tình yêu này có kết quả hay không, tôi đều phải làm việc.” Thời Sơn Duyên siết chặt cánh tay, làm Yến Quân Tầm trong lòng bị trói đến hơi nhíu mày. Anh nói: “Cô sẽ không đem hắn từ trong trí nhớ của mình xóa đi sao? Một lần là mã mãi.” “Tôi sẽ không,” Giác tạm dừng một lát, “Tôi vĩnh viễn sẽ không. Anh cũng sẽ không, Anh ngay cả cảnh tượng Yến tiên sinh tử vong cũng không nỡ xóa bỏ, tôi biết những ký ức này rất thống khổ, cảm xúc lần này của anh vẫn không ổn định lắm, nhưng tại sao anh lại muốn nói với Yến tiên sinh loại lời nói ‘giết em’ này? Nó đem “Giết em” bắt chước đến giống như đúc. “Tôi cảm thấy hắn sẽ tức giận.” “Tôi đang nói thật,” Thời Sơn Duyên nhìn thẳng vào cameras, trong ánh mắt có loại cảm xúc tiếp cận điên cuồng, “Yến Quân Tầm nhất định phải ở bên cạnh tôi.” Khí lạnh trong xe mở rất lớn, khiến Yến Quân Tầm lúc ngủ say đều cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo. Thời Sơn Duyên cúi đầu xuống, ngửi thấy mùi khói. “Yến Quân Tầm mỗi một phút, mỗi một giây đều phải ở bên cạnh tôi, kể cả tử vong.” Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]