Những lời này được trộn lẫn mùi máu tươi, làm cho từ ngữ đơn thuần trở nên bệnh hoạn.
Thời Sơn Duyên xem như lời nói “Giết anh” của Yến Quân Tầm là lời thú nhận, bởi vì cho đến nay, Yến Quân Tầm chỉ nói với anh. Đã không có bình thủy tinh, thì sự trong sáng và ngây thơ của của Yến Quân Tầm đều thuộc sở hữu của anh. Anh có thể tận tình đảo ngược khái niệm đen trắng, lẫn lộn khái niệm, và đem nguồn gốc kém cỏi của mình nói cho Yến Quân Tầm biết.
Anh muốn khinh nhờn những thứ cống phẩm trên người Yến Quân Tầm, giống như đêm ở Lệ Hành
Lần này Yến Quân Tầm không có đuôi thỏ cùng vớ đen nhưng hắn bị lòng bàn tay của Thời Sơn Duyên bao lại.
“Em thật đáng yêu.”
Những lời này lặp lại ở bên tai Yến Quân Tầm, ngầm hàm chứa một loại chờ mong nào đó.
Yến Quân Tầm nghe không được Thời Sơn Duyên nói chuyện như vậy, âm thanh này thật quá đáng, làm lỗ tai hắn tê dại. Hắn đã phá vỡ bảng đen nhỏ, hiện tại không ai có thể cứu hắn. Hắn bị vây trong lòng bàn tay của Thời Sơn Duyên, cùng Thời Sơn Duyên thân mật khăng khít.
Yến Quân Tầm hai mắt lấp lánh, hơi thở yếu ớt, hung dữ nói: “Đừng hôn tôi!”
Thời Sơn Duyên đem ngón cái nhét vào trong miệng Yến Quân Tầm, giọng dụ dỗ: “Hôn sẽ không mang thai nha.”
Môi Yến Quân Tầm rất mỏng, sau khi ướt hiện ra màu sắc mỹ lệ, phối hợp với nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, khiến Thời Sơn Duyên thần sắc thèm thuồng.
“Hôn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-han-san-thu/1661873/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.