Đúng 8 giờ sáng, Yến Quân Tầm và Thời Sơn Duyên ngồi trong phòng điều tra của cục thanh tra.
“Hai người tới sớm thật,” Phác Lận ngồi xuống, đang điều chỉnh độ ấm trong nhà và nói, “Các người ăn sáng chưa?”
“Tôi ăn rồi,” Thời Sơn Duyên lật xem tư liệu của Lưu Thần, không biết vô tình hay cố ý cảm khái, “Dậy rất sớm.”
Yến Quân Tầm nằm sấp trên bàn ngủ, ngoảnh mặt làm ngơ trước cuộc trò chuyện của bọn họ. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một cánh tay giơ lên che mặt, che chắn cho bản thân thật chặt chẽ.
“Yến tiên sinh không được nghỉ ngơi tốt sao?” Giác nhẹ giọng hỏi.
Yến Quân Tầm không lên tiếng, như là đã ngủ thiếp đi.
Phòng điều tra có chút yên tĩnh, một lúc lâu sau, Khương Liễm đẩy cửa vào. Hắn đặt các tài liệu lên bàn và nói với họ: “Lưu Thần tới rồi.”
“Chào buổi sáng các vị.” Lưu Thần bước vào cửa, vẻ mặt tươi cười. Hắn hôm nay cũng đeo cà vạt, mang giày da đánh đến bóng lưỡng, rất có bộ tịch. Hắn ngồi xuống ghế dưới sự ra hiệu của Khương Liễm, nói rất lịch sự: “Cảm ơn, cảm ơn.”
“Mời anh tới một chuyến thật không dễ dàng,” cánh tay Khương Liễm đặt trên tay nắm ghế, “Còn phải xếp hàng.”
“Gần đây đã có rất nhiều lời mời tôi phỏng vấn, thật ngại quá.” Lưu Thần lôi kéo áo khoác ngoài, ánh mắt tự nhiên lướt qua bọn họ, tìm kiếm sườn viết sư. Hắn hỏi với một giọng điệu không che giấu sự tò mò: “Không biết vị nào là sườn viết sư?”
Yến Quân Tầm không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-han-san-thu/1661837/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.