“Dùng cái gì giết,” Thời Sơn Duyên cúi xuống lấy bia và nói, “Mèo kêu sao?”
Máy bán hàng tự động kêu “meo meo” không ngừng trong giai điệu sôi động, nhấp nháy ánh sáng đầy màu sắc. Một số trẻ em đuổi theo chạy đến quay xung quanh máy bán hàng tự động lớn tiếng kêu “meo”, cười đến ngã tới ngã lui.
Khuôn mặt trắng nõn của Yến Quân Tầm khó ngăn được đỏ bừng lên. Hắn ôm thức ăn lui về phía sau vài bước, giống như bị tiếng cười của con người dọa sợ, lại giống như bị Thời Sơn Duyên dọa sợ.
Lon bia phát ra tiếng “bang”, miệng lon bốc khí lạnh. Thời Sơn Duyên đem bia đưa tới trước mắt Yến Quân Tầm, để không làm cho giọng nói của mình có vẻ quá hưng phấn, chỉ có thể cố gắng hạ thấp âm lượng, làm chậm tốc độ nói của mình: “Tôi mời cậu, uống một vài ngụm trước khi đi.”
Yến Quân Tầm dường như bỏ chạy khỏi hiện trường ngay lập tức. Tầm mắt của hắn đi qua lại giữa Thời Sơn Duyên cùng lon bia, cứng rắn từ chối “Cảm ơn, không, tôi sẽ về nhà.Tạm biệt!”
Hắn nói “tạm biệt” quá mạnh, như thể đang giận dữ với không khí.
“Vậy thì tôi sẽ vứt nó đi,” Thời Sơn Duyên choàng tay qua thùng rác, “Tôi không uống bia.”
Máy bán hàng tự động hợp tác nói: “Ah, quá lãng phí meo meo ——”
Yến Quân Tầm ôm chặt túi bảo vệ môi trường, ánh mắt đóng khung trên lon bia, có chút hận nó.
* * *
Sau giờ ngọ ánh nắng nóng bỏng, phơi bày hương vị kỳ lạ của nhựa đường mới được trải trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-han-san-thu/1661830/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.