Nước cạo râu của Thời Sơn Duyên dùng rất dễ ngửi, mùi vị còn sót lại của nó theo mũi Yến Quân Tầm một đường xuống phía dưới. Mùi vị nhàn nhạt trượt vào áo thun Yến Quân Tầm, làm cho xương quai xanh Yến Quân Tầm đều có thể cảm nhận được sự mát mẻ mà Thời Sơn Duyên mang theo.
Trong không gian khép kín Yến Quân Tầm không còn đường lui, cố gắng đảo mắt tìm đường thoát thân nhưng bốn phía trong thang máy đều là bóng dáng Thời Sơn Duyên. Hắn bị Thời Sơn Duyên bao phủ. Trung tâm cảm giác phát ra cảnh báo, cảm giác tồn tại của số 01AE86 đang ở trong đầu Yến Quân Tầm đấu đá lung tung.
Nhưng Thời Sơn Duyên thoạt nhìn như rất đứng đắn, giống như đang hỏi đồng nghiệp mới “Cậu ăn cơm chưa?” vậy.
“Không có,” Yến Quân Tầm cuối cùng nhìn chằm chằm vào số tầng lầu đang nhảy, “Làm tình bình thường là được.”
“Thật lãng phí,” Thời Sơn Duyên nhìn nốt ruồi lệ của Yến Quân Tầm, “Năng lực cảm giác của cậu mạnh như vậy, thích hợp trải nghiệm kích thích một chút.”
Yến Quân Tầm quay mặt lại, đối mặt với Thời Sơn Duyên: “Anh muốn nói Lịch Kiến Hoa còn che giấu chứng nghiện tình dục?”
“Những đứa trẻ to xác bình thường không muốn làm ‘ba’.” Thời Sơn Duyên cảm thấy Yến Quân Tầm vẻ mặt trấn định rất thú vị, anh nghiêm khắc cho thêm đề tài nghiên cứu, không bỏ qua cho Yến Quân Tầm, “Có lẽ chính hắn cũng không có ý thức được, người không nhất định hiểu rõ mình, tựa như cậu.”
Đến tầng hai, thang máy một lần nữa phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-han-san-thu/1661802/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.