Vẫn chỉ là hồi ức.
Trên đường về nhà, Kazuya ghé vào tiệm tạp hóa, gặp người chủ để xin làm thêm giờ. Cậu xung phong cho ca đêm trong cả tháng. Trước lời đề nghị ấy, ông chủ không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp ứng Kazuya. Ra khỏi tiệm, Kazuya ngẩng đầu nhìn bầu không trung thản nhiên của Tokyo; rồi cậu đút tay vào túi quần, lấy ra chiếc vé về Hokkaido, vo nó thật chặt và quăng vào cái thùng rác gần đấy. Tàu sẽ xuất phát lúc chín giờ tối hôm ấy. Nhưng Kazuya không cần nó nữa. Trời cao đã có sự xếp đặt cho cậu: một tia hi vọng lóe sáng giữa đêm tối mịt mờ.
Từ dạo ấy, công việc của Kazuya trở nên vô cùng bận rộn. Cậu thường xuyên đi sớm về trễ. Mà cậu cũng không biết, thời điểm ấy, Jin rốt cuộc đã ký hợp đồng ra mắt với công ty, quá trình chuẩn bị ngày một gấp rút. Tập nhảy, tập hát, rồi lắng nghe những lời khuyên bảo chỉ dạy của các bậc đàn anh, hết thảy đều là thành quả bao năm vất vả rèn luyện của Jin. Thế nên hiện tại là quãng thời gian quyết định, nên hắn không thể lơi lỏng. Dù vẫn chưa công bố chính thức, nhưng gần như đã là chắc chắn. Mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, nhưng cái mệt về thể chất có xá gì khi sánh cùng cái mệt về tinh thần.
Jin biết bản thân hắn là một người kiêu ngạo. Nhiều lúc chính mình không khỏi tự vấn, nếu không có bản hợp đồng kia, nếu không có những ngày luyện tập đầy bận rộn, có lẽ Jin đã cho Kazuya một lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian/58102/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.