Chỉ là ký ức.
Từ ngọn đèn nhỏ nơi đầu giường, ánh sáng vàng nõn dàn tản, sưởi ấm cả một không gian. Chiếc áo sơmi ca-rô Kazuya đang mặc trên người được Jin cởi từng nút một, thân thể trắng mướt cứ thế hiển lộ theo từng nếp áo, trơn mớn tựa một đứa trẻ. Kazuya chăm chú nhìn Jin, bàn tay vuốt ve lấy gò má người ấy, tựa hồ đang tham lam âu yếm lấy da thịt ấm áp, tràn ngập xúc cảm.
Ngón tay cởi nút áo của Kazuya khẽ run rẩy, nhưng thân nhiệt lại mỗi lúc một nồng ấm. Không biết vì bản thân đang hồi hộp hay chúng cố tình trêu hắn, chỉ là hàng nút đơn giản nhưng vô cùng bướng bỉnh, mãi một lúc mới chịu để Jin tháo mở.
Bàn tay Kazuya xoa dịu lấy cánh cổ Jin, rồi cậu rướn người, lần đầu tiên chủ động hôn người ấy. Bờ môi ve vởn nơi vầng trán nhẵn nhụi, hướng xuống gương mặt đầy quyến rũ, rồi cậu ngửa đầu, hôn lên nốt ruồi nho nhỏ nơi khóe mắt của Jin, bờ môi chạm đến tầng da ươn ướt.
Thì ra cả hai bọn họ đều khóc.
Kazuya muốn đưa tay giúp Jin gạt nước mắt, nhưng chưa kịp làm gì, Jin đã đè tay cậu, rồi dịu dàng đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cậu, mấy ngón tay ôn nhu gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt Kazuya.
“Kazu chan…” đôi môi Jin mơn trớn theo ngón tay, mò tìm đến vành tai mẫn cảm của Kazuya, khéo léo liếm mút da thịt mơn mởn. Gương mặt Kazuya bỗng chốc liền ửng đỏ; cậu không kiềm lòng được mà phát lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian/2385607/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.