Hai mươi tuổi, tôi rốt cuộc có chút thời gian rảnh rỗi để bay đến thăm chú Kazuya và chú Jin ở California.
Tôi vẫn luôn lo lắng cho bệnh tình của chú Kazuya, nhưng xem chừng mấy năm nay, mỗi lần bọn tôi nói chuyện điện thoại, giọng điệu chú ấy đều rất vui vẻ.
“Uchi chan, bọn chú nhớ cháu lắm…” Chú Kazuya xịu giọng. Dường như trong trí nhớ chú, tôi mãi mãi là một thằng bé chỉ mới mười tuổi.
Rồi tôi loáng thoáng nghe thấy giọng điệu vô cùng dịu dàng mà trầm thấp của chú Jin:
“Kazu chan, em không muốn khoe với Uchi gần đây mình đã đi đâu à?”
“A, đúng rồi, Uchi chan, chú nói cho cháu biết nha, vừa rồi chú mới đến Tây Ban Nha với Jin. Chỗ đó được lắm… Jin còn đưa chú đến nhà thờ, rồi tặng chú nhẫn nữa.”
“Thế chú thích chiếc nhẫn đó không?”
Âm thanh từ đầu dây bên kia khẽ khựng lại. Dường như chú Jin thôi không nhắc chú ấy phải trả lời thế nào. Một lúc sau, giọng nhỏ nhẹ của chú Kazuya mới lên tiếng, “Ừ, chú thích… thích lắm.”
Dù cách xa hai chú hơn vạn dặm, nhưng tôi vẫn tưởng tượng được hình ảnh lúc bấy giờ. Ở California quanh năm tỏa nắng, chú Kazuya cầm ống nghe điện thoại, gương mặt đỏ lựng vì ngượng ngùng. Chú Jin dịu dàng đưa tay xoa lấy gò má của chú, rồi mỉm cười, đặt một nụ hôn thật ôn nhu lên vầng trán chú.
Tuy không thể hiểu hết được cuộc sống hai người, nhưng tôi nghĩ hành động ấy đã đủ để ám chỉ một lời ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian/2385577/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.