Nam Tương Ninh bất ngờ bị nhét vào miệng, nghĩ đến đây là đồ mà cô vừa mới ăn thừa, cô ta khó chịu muốn nôn ra.
Nhưng Nam Kiều lại giữ chặt cằm của cô ta, ép cô ta nuốt vào.
“Khi còn nhỏ ở trong nhà này, tôi chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn, sao cho cô ăn hột táo tươi nguyên, cô lại không ăn nổi?”
“Nam Kiều, cô làm gì Tương Ninh thế?” Phan Phượng Vân hoảng sợ gào lên, bà ta muốn nhào đến cứu người, nhưng lại bị Nam Kiều đẩy mạnh ra.
“Không phải nói tôi ác độc à?” Nam Kiều cười vừa lạnh lẽo lại khoa trương: “Vậy nếu tôi không ác độc một xíu cho các người xem, chẳng phải sẽ khiến cho mấy người thất vọng à?”
Người đời hiểu lầm cô, người nhà ruồng bỏ cô.
Lúc đó rốt cuộc Nam Kiều có bao nhiêu tuyệt vọng mới lựa chọn kết thúc sinh mệnh như thế chứ.
“Nam Kiều, mày dám động đến Tương Ninh một chút thử xem!” Nam Hồng Minh giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Loading...
Nam Kiều nghe thấy thế bèn tát Nam Tương Ninh hai cái.
Nam Tương Ninh ngã nhào xuống ghế sofa, nhổ hột táo bên trong miệng ra, che miệng khóc.
“Cô lại dám đánh tôi.”
“Ông ta bảo tôi thử động vào cô, thử một chút thì thử một chút thôi.” Nam Kiều khiêu khích cười lạnh.
“Hôm nay tao mà… Không dạy dỗ mày, mày đúng là không biết trời cao đất dày!”
Nam Hồng Minh thở hổn hển đưa tay chuẩn bị tát lên mặt cô.
Thế nhưng Nam Kiều không phải tuýp người để yên cho người ta đánh.
Cô giữ chặt lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-vi-em-ma-ngot-ngao/1794551/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.