Hai người một chiếc ô, bởi vì không thể né tránh, cho nên rất cẩn thận. 
Nam Kiều rất muốn giữ một khoảng cách, nhưng mỗi lần cô hơi dịch người một xíu, đối phương lại dựa vào gần. 
Kết quả, cô luôn chăm chăm vào việc giữ khoảng cách với Hoắc Vân Tương, lại không chú ý đến dưới chân. 
Một chân không bước vững, thiếu chút nữa đã ngã chổng vó lên trời. 
Hoắc Vân Tương vươn cánh tay dài ra, kéo cô và mèo vào trong ngực mình. 
Đầu của Nam Kiều đụng vào lồng ngực của anh, hương thơm mát lạnh phả vào mặt cô, theo hô hấp chui vào trong tim. 
Chỉ một lát tim cô như nai con đi loạn. 
Một tay Hoắc Vân Tương cầm ô, cúi đầu nhìn một mèo một người trong ngực mình. 
“Cô không sao chứ?” 
Loading... 
“Không… Không sao.” 
Chẳng qua trong lòng giống như nai con, thiếu chút nữa bị đâm chết. 
Trở lại phòng bệnh, Nam Kiều nhìn thấy hai chiếc ô khác được đặt trong phòng, cả người đều không ổn. 
“Vừa rồi… Sao anh không cầm thêm một chiếc ô khác?” 
“Tôi không muốn.” Hoắc Vân Tương nói. 
Không thích cái con bà nó, cô không cách nào phản bác được. 
Chuông điện thoại của Hoắc Vân Tương vang lên, anh cầm di động đi vào bên trong phòng bệnh nghe. 
Nam Kiều đặt mèo xuống, mở tivi trong phòng khách ra. 
Trên tivi đang chiếu tin tức quốc tế mới nhất. 
“Virus M9 đã bùng phát ở Đế Quốc, cho đến hiện tại số người tử vong đã lên tới 1216 người.” 
“Theo như tin tức mới nhất mà chúng tôi vừa nhận được, tổng giám đốc Kiều Nhiên và phó tổng giám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-vi-em-ma-ngot-ngao/1794548/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.