Hai đêm bị giam trong phòng giam, Nhâm Nhiễm không ngủđược là bao. Sau khi tắm rửa xong xuôi, đầu cô nặng trĩu, vô cùng mệt mỏi, chỉmuốn trèo lên giường ngủ ngay một giấc. Nhưng nhìn khuôn mặt vô hồn của TrầnHoa, cô biết cô không thể trốn được cuộc nói chuyện này. Cô chỉ có thể rụt rètìm lời thanh minh, không muốn chọc giận Trần Hoa nữa.
"Chuyện hôm trước... là lỗi của em. Em rất xinlỗi".
"Tại sao em phải xin lỗi anh - hôm đó không nênđể anh đưa em về nhà, không nên hôn anh hay sao? Em đừng tự trách mình nữa,thực ra là do anh cố tình dụ dỗ em, anh xuất hiện ở quán bar đó, dĩ nhiên khôngphải là ngẫu nhiên".
"Em biết". Nhâm Nhiễm cười khẽ, "Lầnđầu tiên em uống say ở Vân Thượng, tự nhiên anh Bang xuất hiện đưa em về nhà,em không ngờ nghệch đến mức nghĩ rằng anh ấy vô tình đi ngang qua, nhưng emcũng không hỏi anh ấy gì cả, cứ ậm ờ để mọi thứ vẫn được tiếp tục. Một năm vừaqua, em đã làm rất nhiều chuyện không nên làm, lạm dụng lòng tốt của anh, thựcsự là em phải xin lỗi".
"Nhâm Nhiễm, không phải vì xuất phát từ lòng tốtnực cười gì mà anh chăm sóc em. Vì thế em không cần phải xin lỗi anh".
Nhâm Nhiễm cúi đầu xuống thấp hơn.
"Nếu em không muốn nghe anh nói những lời nào đóhoặc làm những việc gì đó cũng không có vấn đề gì cả, anh sẽ không bắt ép emđâu".
"Không ai ép em cả, anh dung túng em, em dungtúng bản thân mình... Tựu chung lại là có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-troi-mai/1966421/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.