Nhâm Nhiễm đã tìm được một khách sạn trên đường HoaThanh và ở lại đó.
Hạ tuần tháng 8, thành phố Hán Giang nóng nực nhưnhững gì còn lưu lại trong ký ức của cô, mùa hạ trải dài trong thành phố, khôngcó dấu hiệu gì cho thấy sắp kết thúc. Mặt trời hắt nắng từ lúc sáng sớm đến lúchoàng hôn, chiếm lĩnh bầu trời, không khí nóng ran, dường như đã ngừng lưuthông.
Mùa đông năm 16 tuổi, mẹ cô - bà Phương Phi mất, saukhi lo xong hậu sự cho vợ, ông Nhâm Thế Yến đã đưa cô rời thành phố Z và chuyểntrường đến thành phố này.
Sau khi xuống tàu, chào đón cô là thời tiết lạnh giáẩm thấp của mùa xuân, sắc trời xám xịt, gió Bắc lạnh buốt, mưa phùn xen lẫnnhững bông tuyết nhỏ phả vào mặt, mặt đường nhơm nhớp toàn bùn, tất cả mọingười đều cúi đầu bước đi vội vã, cảnh tượng này thê lương như tâm trạng cô lúcđó.
Tiếp theo đó là mùa xuân ngắn ngủi khiến người takhông kịp cảm nhận, nhiệt độ gia tăng nhanh chóng, sau đó liền bước ngay vàomùa hè dài dằng dặc và ngột ngạt, khí hậu khắc nghiệt như vậy, cộng với nỗibuồn thê lương, nỗi cô đơn không hòa nhập được với bạn bè mới khiến cô lúc nàocũng lặng lẽ, buồn bã. Nếu mùa hạ năm đó Kỳ Gia Tuấn không đăng ký thi đại họcở đây, tạo cho một niềm vui bất ngờ, cô nghĩ, chắc là mãi mãi cô sẽ không thểquen được với môi trường ở đây.
Hiện tại lại một lần nữa sống giữa thành phố này, côkhông thể không nhớ đến những năm tháng đó. Lúc đầu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-troi-mai/1966416/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.