Màn đêm buông xuống, không biết trời đã lất phất mưatừ lúc nào, đầu tiên là một hai hạt nhỏ rơi xuống, sau đó mưa mỗi lúc một dàyhạt hơn. Nước mưa làm ướt tóc Nhâm Nhiễm, chảy xuống cổ áo, lưng thấy lànhlạnh, cô mới giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu lên, mưa thi nhau phả vào mặt cô.
Nước mắt trộn lẫn nước mưa chảy vào miệng cô, mằn mặn,chan chát như nước biển. Mặc dù đang đứng trước mặt hồ mênh mông dưới màn đêm,xung quanh không có một bóng người, nhưng cô cũng không thể khóc thổn thức,thoải mái như thời còn là thiếu nữ, thời gian tựa như một bàn tay vô hình, bópnghẹt mọi gợn sóng cảm xúc trong cô, nước mắt tuôn trào không thể cuốn đi nỗicay đắng trong đáy lòng, khóc không thành tiếng cũng làm con người ta mất sức.Cô đã sức cùng lực kiệt.
Cô lấy máy điện thoại đang đặt ở chế độ im lặng ra xemgiờ, gần bảy giờ, màn hình hiển thị cuộc điện thoại bị lỡ của Điền Quân Bồi, côthực sự không còn đầu óc nào để gọi lại ngay; cất điện thoại vào túi, bám tayvào lan can đứng dậy, đưa tay vuốt mặt, quay người đi vào khách sạn, vừa bướcxuống cầu thì thấy có hai người đi ngược lại, không ngờ lại là Trần Hoa và LữDuy Vi.
Nhâm Nhiễm biết chắc chắn nhìn cô bây giờ rất thảmhại, nhưng cô không thể tránh mặt họ được nữa, Trần Hoa đã túm chặt tay cô,dưới ánh đèn lờ mờ nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, hạ thấp giọng hỏi,"Có chuyện gì vậy?'
"Mưa rồi". Cô trả lời bâng quơ, hất tay anhra, không còn kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-troi-mai/1966395/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.