Ra khỏi bệnh viện, Nhâm Nhiễm vẫn chưa hết buồn. Cácchỗ khác trên cơ thể cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ có mu bàn tay phải vì đế lại sẹo lồinên phải làm phẫu thuật cắt da một lần nữa, dĩ nhiên là khá đau đớn, nhìn bàntày bị băng bó và vết sẹo từ mép gạc kéo dài lên tận cánh tay, cô không thể nàovui lên được.
Kỳ Gia Thông nổ máy ô tô, trêu: “Hôm qua bọn mình mớiđăng ký, tân hôn chính cống. Mặc dù là anh ép hôn, nhưng em cũng nên tỏ ra vuivẻ một chút đì? Anh đưa em đi biển hưởng tuần trăng mật”.
Cô nói: “Đi biển? Em đâu có được bơi, xem những vếtsẹo này, anh muốn em mặc quần áo tắm để cho người ta nhìn à?”
“Đêm hôm qua vì chuyện này mà em không cho anh vàophòng em ư?”
Nhâm Nhiễm lập tức đỏ bừng mặt, nhưng chưa đợi cô nóigì, anh đã nhún vai, “Được, anh không yêu cầu động phòng nữa, nhưng tuần trăngmật phải cho anh chứ, bây giờ bọn mình đi thôi”.
Cô hỏi một cách bất lực, “Đi đâu?”
Anh cười nói: “Em hãy đối xử với anh bằng thái độ củangày trước đi, đừng hòi đì đâu, cứ đi theo anh là được”.
Anh lái xe chở cô về thu gọn quần áo đơn giản, ra khỏithành phố và đi vào đường cao tốc, nhìn tấm biển treo trước mặt, đột nhiên côsực nhớ ra, đây là dường đi về Bắc Hải.
Đối với Nhâm Nhiễm, không hỏi đi đâu, là điều có thểdễ dàng thực hiện. Nhưng đây là con đường cô đã từng đi qua, cô đã quen vớiviệc ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-troi-mai/1966384/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.