Buổi chiều thứ ba đặt chân đến thành phố J, sau khi ănxong bữa tối, Nhâm Nhiễm vừa ôm đầu gối vừa ngồi, nhìn căn phòng mỗi lúc mộttối, màn đêm dần dần buông xuống. Trong căn phòng nhỏ hoàn toàn không nhìn thấymặt trời mọc, mặt trời lặn này, cô chỉ có thể đoán mò thời gian theo cảm giác,mọi quá trình vốn rất mong manh khó cảm nhận bằng cơ thể, sau khi nhìn kỹ, lạicũng thấy chia thành nhiều cấp độ.
Cánh cửa sắt đột nhiên kêu cạch, ánh đèn rọi vào, nữcảnh sát tầm tuổi trung niên xuất hiện trước cửa với vẻ mặt vô cảm: "Đitheo tôi, có người muốn gặp cô".
Nhâm Nhiễm bước vào phòng khách nhỏ, phát hiện ngườiđàn ông đang ngồi trong đó là luật sư Điền Quân Bồi mới quen hôm trước, cô hơisững người.
Điền Quân Bồi cũng sững sờ, anh đã từng gặp rất nhiềungười đương sự ở trong hoàn cảnh bị bắt giam, không nằm ngoài sự dự đoán củaanh, Nhâm Nhiễm xuất hiện trong trạng thái hết sức thảm hại, sắc mặt tiều tụy,đôi mắt quầng thâm, chiếc áo phông trắng nhăn nhúm có dính vết bẩn, mái tóc phủxuống bờ vai tuy không rối lắm nhưng khá bết, những phần da lộ ra ngoài thì lấmchấm, toàn là vết gãi vì bị muỗi đốt, không còn vẻ rạng ngời như hôm anh nhìnthấy ở trạm thu phí.
Nhưng nhìn thấy anh, cô chỉ tỏ ra hơi sửng sốt rồi ánhmắt lấy lại ngay được vẻ bình tĩnh, thần thái bình thản. Anh đứng dậy ra hiệucho cô ngồi, cô ngồi xuống, cũng không có vẻ lo lắng bất an thường gặp ở nhữngngười bị bắt oan, càng không tỏ vẻ sốt sắng như gặp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-troi-mai/103192/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.