Trong siêu thị ở khu dịch vụ trên đường cao tốc bốclên toàn mùi mì ăn liền, Nhâm Nhiễm ghét cay ghét đắng thứ mùi này, không hề cócảm giác thèm ăn, cầm gói bánh quy lên lại đặt xuống, chỉ lấy mấy chai nước đira, đang định trả tiền, vô tình lại nhìn thấy hạn sử dụng in trên chai đã sắphết, vội nói: "Xin lỗi, em không lấy nữa".
Vừa nói ra lời, cô giật nảy mình, giọng cô gượng gạovà cứng nhắc, không tự nhiên, nhưng dường như nhân viên thu ngân đã quá quenvới những vị khách thập phương kỳ dị, chị ta không tỏ ra bất ngờ mà chỉ bực bộihủy lệnh thu ngân, tiện tay vứt ngay mấy chai nước sang bên cạnh.
Cô nhìn chiếc tủ lạnh sau lưng nhân viên thu ngân:"Phiền chị lấy giúp em hai chai nước hoa quả để em xem".
"Cùng hãng, có gì đáng xem đâu". Nhân viênthu ngân lẩm bẩm, nhưng vẫn quay đầu lấy hai chai nước hoa quả đặt mạnh xuốngtrước mặt cô.
Nhâm Nhiễm nhìn ngày tháng thấy còn khá mới bèn nói,"Cảm ơn, em lấy cái này".
Nhân viên thu ngân thu tiền trong khi mặt vẫn sưnglên, đặt mạnh đám tiền lẻ xuống bàn, cô cũng không để tâm.
Đây là giây phút cô nói chuyện nhiều nhất với mọingười trong hai ngày qua.
10 giờ sáng hôm qua Nhâm Nhiễm ra khỏi nhà, mất gần 2tiếng đồng hồ mới lái xe ra khỏi Bắc Kinh, xe chạy gần 5 tiếng đồng hồ trênđường cao tốc, hành trình dài gần 500 km mới xuống được đường cao tốc, tìmkhách sạn để nghỉ một đêm, 10 giờ sáng nay lên đường, đến bây giờ lại lái xeliền một lúc 5 tiếng đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-troi-mai/103189/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.