Phó Hồng Tuyết cứ thế thả lỏng toàn thân, bước vào cái bẫy treo được bài trí sơ sài trong rừng rồi mặc nó treo hẳn hắn lên ngọn cây. Hắn nhớ ở đây có bẫy, hắn không phải là không có đường trốn, cũng không phải là lười trốn, chỉ là hắn biết sẽ có người nhảy ra cứu hắn.
Cha con Lạc Thiếu Tân dẫn theo một đám người hùng hổ đi tới, hầm hầm hè hè, rút kiếm chỉ chực chờ lấy mạng hắn ——
Ngay sau đó một bóng người hệt như hắn vẫn nhớ nhảy ra, dùng hai chưởng trước sau đánh lui phụ tử Lạc Thiếu Tân.
“—— Lạc Thiếu Tân, đừng giết lầm người tốt!” Y nói một câu, không phải giải thích, mà là khẳng định.
“—— cút ngay! Ta muốn báo thù cho mẫu thân!” Lạc Thiếu Tân hai mắt đỏ bừng quát lên một tiếng, nâng kiếm chuẩn bị liều mạng với hắn.
Diệp Khai căn bản không hề để ý tới Lạc Thiếu Tân, lại xoay người, một lần nữa ngẩng đầu nhìn hắn bị treo giữa thinh không: “—— Phó Hồng Tuyết, ngươi nói mau, người không phải ngươi giết!”
Phó Hồng Tuyết từ trên cao bình tĩnh nhìn y, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy mình may mắn, thật may là hắn đang ở nơi cách xa bọn người kia, ở một chỗ thuận lợi vô cùng để nhìn cho rõ mọi biểu cảm của Diệp Khai.
… Kỳ thật, lúc này hắn và y, cũng chưa tính là quen thuộc.
Y tận mắt nhìn thấy bóng dáng người giết Lạc phu nhân giống hệt hắn, cũng biết rõ, những người này đều có khả năng dính dáng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tro-lai/1959220/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.