Kỳ thật Diệp Khai lại luôn cân nhắc một việc.
Đến tột cùng là do “Minh Nguyệt Lâu” có trước, cho nên Minh Nguyệt Tâm mới lấy danh tự là như vậy; hay là bởi vì tên của nàng là Minh Nguyệt Tâm, cho nên mới gọi thẳng chỗ ở của mình là “Minh Nguyệt Lâu”.
Về phần y vì sao lại sinh ra loại nghi hoặc nhàm chán này thì…
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì tới lúc này y lại thấy bên cạnh Minh Nguyệt Lâu cũng có một tòa lầu hoa lệ.
Hơn nữa tòa lâu kia, còn thực phong nhã mà tên là: “Phát xuân lâu”.
Cho nên Diệp Khai suy nghĩ liền không kìm lòng nổi mà lảm nhảm một chút:
Nếu lúc ấy Minh Nguyệt Tâm không chọn Minh Nguyệt Lâu, mà là này tòa “Phát xuân lâu” này thì… Như vậy…
Y yên lặng ngẫm nghĩ cách Minh Nguyệt Tâm đặt tên, đem cái danh tự này cùng chữ tâm kết hợp, nghiêm túc đọc một lần… Sau đó quyết định, y vừa rồi không có nghĩ gì cả, quả thật không nghĩ gì cả.
“Vì cái gì… mà cái chỗ Minh Nguyệt Lâu này lại không có cầu thang?”
Nhìn Lạc gia phụ tử bắt một đống người trồng chuối đỡ mình bò lên gờ tường cốt để gặp cho được Minh Nguyệt Tâm, Diệp Khai đứng góc tường xem cuộc vui, rốt cuộc chộp lấy tay Hồng Tuyết, kỳ quái hỏi một câu.
Phó Hồng Tuyết kề bên thật sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lãnh đạm trả lời y:
“Đại khái là lúc muốn giết người diệt khẩu, trực tiếp từ trên lầu đẩy xuống sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tro-lai/1959208/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.