Chương trước
Chương sau
Nhân sinh kỳ diệu nhất ở chỗ, ngươi không thể biết chuyện gì sẽ đến, cũng không thể đoán mình sẽ hội ngộ ai.

Cho nên Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai dừng bước, đồng thời nhìn Minh Nguyệt Tâm đứng ở đối diện.

“Ta đến, là muốn nói cho các ngươi biết… Các ngươi có thể đi tìm một người. Bà ta rất có khả năng biết về hoa mai lệnh chủ.”

“Ai? … Còn nữa, ngươi vì sao lại giúp chúng ta?”

Diệp Khai hơi hơi nghiêng đầu, thanh âm lãnh đạm kì lạ, biểu tình lại như đang cảnh giác.

Y cùng Minh Nguyệt Tâm kỳ thật cũng không quen biết, cũng chỉ gặp qua một lần. Nhưng thật khó hiểu, y chính là không thích Minh Nguyệt Tâm.

Minh Nguyệt Tâm theo thói quen mà mím môi, tay áo dài hợp lại dáng vẻ tao nhã, tựa hồ không để sự phản cảm của y ở trong lòng:

“Ta nói rồi, bởi vì ta với vụ án của Dương đại hiệp rất có hứng thú.”

“Chính là, chúng ta không có hứng thú để ngươi nhúng tay.”

Diệp Khai nói gần như trắng ra.

“A?”

Minh Nguyệt Tâm tựa hồ đã tính trước kỹ càng.

“Ta còn chưa nói người mà các ngươi phải tìm là ai đâu… Ngươi thật sự không muốn nghe sao?”

Diệp Khai vẫn cảnh giác nhìn nàng, rũ mắt, đem những người có quan hệ với cái chết của Dương Thường Phong đã lộ mặt nghĩ qua một lần:

“… Bạch Vân tiên tử, Hoa Bạch Vân?”

Câu hỏi, cũng là câu trả lời.

Lúc đến đại hội đồ tuyết, y đã từng hỏi Phó Hồng Tuyết, vì sao không lập tức tìm Hách Chí Thường, Long Đông Châu hỏi chuyện  năm đó. Kết quả Phó Hồng Tuyết chỉ nói với y: nếu ta hiện tại đến hỏi, bọn họ còn chưa nói được đã bị giết chết.

Diệp Khai lập tức liền hiểu ra.

“Cho nên, ngươi muốn cùng đi với chúng ta?”

“Ừ.”

Minh Nguyệt Tâm mỉm cười đáp một câu.

“Ta và các ngươi cùng đi, các ngươi không có bất luận tổn thất gì, còn sẽ có thêm trợ lực.”

“Ngươi là người ngoài, dựa vào cái gì đòi theo chúng ta?” Diệp Khai hỏi lại nàng.

“Phó Hồng Tuyết thù cha… Chẳng lẽ ngươi không phải là ngoại nhân sao?”

Nói tới đây, Minh Nguyệt Tâm cố ý nhìn Phó Hồng Tuyết một cái, đáy mắt có chút ý tứ nửa cười nửa không kỳ lạ hàm xúc.

“Ta…”

Diệp Khai phát hiện, y cực không thích ánh mắt Minh Nguyệt Tâm nhìn Phó Hồng Tuyết.

“Y đương nhiên không phải.” Nhưng y còn chưa kịp nói cái gì, người  lúc này mở miệng lại rốt cuộc đổi thành Phó Hồng Tuyết.

Nói như trảm đinh chặt sắt, lại nhẹ nhàng như không. Câu nói nặng ngàn cân. Nhưng sau khi nói xong hắn lại quay đi, tựa hồ để cho Diệp Khai quyết định. “Cho nên, quyền quyết định là của ta.”

Tuy rằng biết rõ trong lòng Phó Hồng Tuyết nhất định là nghĩ như vậy. Nhưng mà nghe thấy chính hắn nói ra, đặc biệt là nói với Minh Nguyệt Tâm… Diệp Khai phát hiện, tâm tình của y không biết sao lại tốt hơn một chút.

“Ta cảm thấy, chuyện của chúng ta, vẫn là tự chúng ta đi tìm Bạch Vân tiên tử hỏi sẽ tốt hơn. Minh cô nương… vẫn là mời cô tự đi.”

Diệp Khai nói đến vô cùng khách khí, biểu tình lại vô cùng không khách khí.

“… Vậy, Phó công tử ý ngươi thì sao?” Minh Nguyệt Tâm chưa từ bỏ ý định, lần thứ hai nhìn Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết lẳng lặng nhìn nàng một cái, lẳng lặng lui ra phía sau một bước đứng ở bên cạnh Diệp Khai, vị trí cùng ý tứ thực rõ ràng.

Diệp Khai đơn giản không thèm quan tâm Minh Nguyệt Tâm nữa, rất vừa lòng mà trực tiếp xoay người, lấy khẩu hình hỏi Phó Hồng Tuyết:

“Ngươi đoán xem… Nàng vì cái gì nhất định phải đi theo chúng ta?”

Phó Hồng Tuyết mỉm cười, lười trả lời, nhếch nhếch cằm ý bảo bọn họ có thể chạy trốn.

Diệp Khai cũng dùng ngón tay gãi cằm, quay đầu nhìn lại Minh Nguyệt Tâm, lại xoay đầu lại, cũng nhìn Phó Hồng Tuyết cười: “… Nghe nói, ta là khinh công là đệ nhất thiên hạ?”

“Không đúng sao.” Phó Hồng Tuyết ngữ khí dung túng đến vô cùng bình thản, chỉ cần y nói y là bất cứ cái gì đệ nhất thiên hạ, Phó Hồng Tuyết cũng tuyệt đối sẽ không cãi một chữ.

“Ta biết ngươi hiện tại nội lực cao hơn ta… Nếu ta dùng khinh công hết mười phần, ngươi có thể đuổi kịp ta không?”

“Có thể thử xem.” Phó Hồng Tuyết ra vẻ không nắm chắc.

“… Vậy đi thôi!”

Chữ “Đi” của Diệp còn chưa nói xong, người đã bay lên trời, chỉ một cái tung người liền giống như lướt gió, thản nhiên đi mất.

Phó Hồng Tuyết lập tức đuổi kịp, công lực cũng phải vận hết mười thành mới miễn cưỡng có thể đuổi kịp phía sau Diệp Khai hai ba bước xa.

“Ngươi đoán xem, nàng vì cái gì mà nhất định phải đi theo chúng ta?”

Xác định vứt bỏ được Minh Nguyệt Tâm rồi, Diệp Khai rốt cuộc mới chậm lại, vừa cùng Phó Hồng Tuyết sóng vai mà đi vừa hỏi hắn. “Mặt dày đạt được mục đích. Đi cùng chúng ta, nếu nàng làm gì Hoa Bạch Vân, cũng có thể đổ lên đầu chúng ta.”

Đây chính là nguyên nhân hắn đồng ý cùng y chạy một chuyến này.

Hắn mơ hồ nhớ rõ, ngay khi Minh Nguyệt Tâm cùng hắn rời khỏi, Hoa Bạch Vân sẽ chết. Minh Nguyệt Tâm sau đó tựa hồ cũng đã từng đã nói với hắn, nàng là lĩnh mệnh đi giết Hoa Bạch Vân. Tuy rằng không biết nàng nghĩ gì, cuối cùng vẫn là không hề động tay.

Nhưng lúc này đây, Minh Nguyệt Tâm còn có thể động thủ hay không hắn không biết, nhưng Hoa Bạch Vân lại không thể chết thêm một lần.

“Ngươi không muốn ở bên Minh Nguyệt Tâm?” Diệp Khai lại hỏi.

“Ừ.” Diệp Khai hỏi trắng ra, hắn đáp cũng trắng ra.

Hắn tổng cảm thấy, nếu như không có Minh Nguyệt Tâm lúc trước giả trang Thuý Nùng, không có nàng đến lẫn lộn phán đoán của hắn… Có lẽ, hắn có thể sớm hơn một chút hiểu được rất nhiều chuyện, có thể sớm hơn một chút tỉnh ngộ lại, sớm hơn một chút hiểu được quý trọng cùng được mất.

Như vậy, có lẽ… Diệp Khai cũng sẽ không phải tổn thương đến mức suy kiệt.

Nhưng mặc dù là như vậy, hắn cũng không oán Minh Nguyệt Tâm, thậm chí là có chút đau lòng nàng. Một đời nàng chỉ mong một chuyện, chính là trăm phương nghìn kế muốn chạy trốn khỏi Vân Thiên Đỉnh, thoát ly khỏi khống chế của Công Tử Vũ.

Cho dù đã một tay giúp đỡ Yến Nam Phi, nàng vẫn phải tìm mà tiếp cận hắn.

Nàng muốn tự do, cho nên nàng chọn hắn, một người không thể không trở thành chiến hữu của nàng. Nàng thực thông minh, cho nên nàng dần dần cũng lấy chân tâm của nàng đổi lấy chân tâm của hắn.

Hắn đối với Minh Nguyệt Tâm, thương tiếc có, đau lòng có, bảo hộ có. Tuy rằng sau này hắn mới biết, kia kỳ thật không phải ái tình.

Nhưng dù sao, bọn họ đã từng một cùng đi qua một đoạn đường dài. Đi cho tới gần cuối, Minh Nguyệt Tâm không thể chịu đựng, bỏ lại hắn một mình đi tới cuối cùng.

Cho nên cuối cùng, chẳng sợ không báo thù cha, hắn cuối cùng cũng sẽ giết Công Tử Vũ, để cho Minh Nguyệt Tâm tranh thủ tự do ít ỏi cuối cùng.

Chỉ là, nhân sinh trên đời, mặc dù được sống lại… Cũng chung quy cũng là chọn giữ hay bỏ. Hắn rốt cuộc lại chọn Diệp Khai.

“Ta biết. Nếu về sau nàng lại đến, vô luận có chuyện gì, ngươi cũng để cho ta nói rõ với nàng đi.”

Diệp Khai cũng không hỏi nàng đến vì cái gì. Y chỉ gật gật đầu, đương nhiên mà chấp thuận.

“Kỳ thật, cho dù nàng không đi theo chúng ta, cũng có thể tự mình đến Nhã Âm tiểu trúc của Hoa Bạch Vân.”

Phó Hồng Tuyết cười cười. Đây mới là Diệp Khai, có thể tín nhiệm, vì tín nhiệm nên không truy cứu.

“Ta đương nhiên biết.”

Diệp Khai lúc này quay đầu, trực tiếp xem thường hắn.

“Nhưng không cho nàng theo, nàng sẽ không nghe ngóng được gì từ chúng ta!”

—— Nhã Âm tiểu trúc của Hoa Bạch Vân, xây ở một chỗ cực hẻo lánh trong núi.

Ngay từ đầu thái độ của bà ta không mấy thân thiện, nhưng sau khi bọn họ tự giới thiệu, bà lại cho bọn họ đi vào.

Vào cửa rồi, ánh mắt của Hoa Bạch Vân thủy chung phức tạp nhìn Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết biết, đó là bởi vì hắn cực giống Dương Thường Phong.

Sau đó, bọn họ được Hoa Bạch Vân cho xem căn phòng có treo bức hoạ Dương Thường Phong, cuối cùng bà còn cố ý làm cho Diệp Khai không cẩn thận khởi động cơ quan, bị trói dính trên tường.

Nếu đổi lại là hắn bị trói, Diệp Khai nhất định sẽ phản ứng thái quá.

Vì thế, hắn đành lặng im trong gian phòng treo đầy bức hoạ của Dương Thường Phong, nghe chuyện kể, về một đoạn nhân duyên như sương sớm, về mười tám năm cũ khoái hoạt… Cùng câu chuyện thống khổ một đời.

Đại hiệp cứu thiếu nữ bị người hãm hại, vì cứu nàng cuối cùng lại thành một đêm xuân; đại hiệp cho thiếu nữ mười tám tuổi hạnh phúc cùng khoái hoạt, lại cuối cùng vẫn là rời bỏ nàng, để lại cho nàng thống khổ cùng tưởng niệm.

Cho đến khi thống khổ này biến thành hận thù.

Nhưng thống khổ vẫn là thống khổ, tưởng niệm cũng vẫn là tưởng niệm.

Cái gì đều không thay đổi.

Nghe xong câu chuyện này, Hoa Bạch Vân liền mở cơ quan, ý bảo bọn họ có thể đi rồi. Bà kỳ thật chỉ là muốn tìm một người, có thể hảo hảo nghe xong đoạn đời hai mươi mấy năm tra tấn bà.

Ngay sau đó, Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai lại an vị ngay bên hiên nhà bà, vai sóng vai, thật lâu sau cũng không nói được một lời.

Phó Hồng Tuyết chỉ muốn lưu lại, bảo hộ Hoa Bạch Vân an toàn. Hắn sẽ không để cho bà bị hại chết một lần nữa. Mà Diệp Khai nghe xong câu chuyện này rồi, trong lòng sẽ nghĩ cái gì, hắn cũng không biết.

Lại ngồi thật lâu, Diệp Khai bỗng nhiên há miệng thở dốc, chậm rãi nói: “Về sau… Mặc kệ ngươi cùng ta gặp nguy hiểm gì…”

Thanh âm của y rất nhẹ, nhẹ đến có chút không phân biệt được y là đang tự nói bản thân, hay là nói với Phó Hồng Tuyết.

“Chuyện quan trọng nhất, là phải bảo vệ mình.”

Phó Hồng Tuyết cũng chậm rãi quay đầu nhìn y, cơ hồ cho là mình nghe lầm:

“Ngươi… Ngươi nói cái gì? Ngươi vì cái gì… Bỗng nhiên có cảm khái như vậy?”

Đây là chuyện hắn vô số lần muốn Diệp Khai hiểu ra, nhưng có cảm giác y vĩnh viễn không thể hiểu được.

Hắn có thể hiểu được bất cứ một thái độ nào của Diệp Khai dù chỉ là thoáng qua, cho nên hắn biết rõ, lúc này đây… Diệp Khai thật sự nghiêm túc.

“Cho đến lúc này… ngươi vẫn làm ta bối rối.”

Nghe đến đó, Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng cười cười.

“Ta vẫn luôn bị dẫn dắt đến mờ mịt, mỗi lần phục hồi tinh thần, liền lại bị ngươi làm cho hoang mang… Cho đến khi, đem chính mình triệt để bán cho ngươi.”

Diệp Khai nghiêng đầu nhìn một con đom đóm sáng lấp lánh trong tán cây trên đầu, không quá cam tâm mà nói.

“Cho nên, hiện giờ ngươi hối hận?” Phó Hồng Tuyết vừa cười cười, tiếp tục hỏi.

Diệp Khai liếc hắn một cái, khóe miệng giật giật như là định mắng hắn cái gì, nhưng cuối cùng vẫn nói cho hắn biết: “Ta không hối hận… Chỉ là vẫn luôn như lọt vào trong sương mù, không có cảm giác chân thật. Cho đến hôm nay, nhìn ánh mắt nương nhìn theo chúng ta rời đi… Ta mới bỗng nhiên cảm thấy, thì ra chuyện này hết thảy đều là sự thật. Ta về sau thật sự không đơn độc.”

“Ừ.”

Phó Hồng Tuyết cái gì cũng không nói, chỉ là lên tiếng. Vẫn thản nhiên cười, vươn tay nhẹ nhàng cầm bàn tay của y.

“Trước kia… Ta luôn cảm thấy, ta hẳn là phải đem tất cả những thứ thuộc về ngươi trả lại cho ngươi. Sau đó ngươi có nương, nương có ngươi, sư phụ có A Phi thúc thúc… Về phần ta, cuối cùng không có gì, kỳ thật cũng không quan trọng.”

“Chính là hiện tại, ta biết … Ta không thể bỏ lại một mình ngươi.”

Diệp Khai quay đầu nhìn Phó Hồng Tuyết đang cúi mặt:

“Nghe qua câu chuyện của Hoa Bạch Vân, nhìn bộ dáng của bà, ta biết … Nếu hai người chỉ có một người bị bỏ lại… Thực đáng thương.”

Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên không thể đáp, chỉ lẳng lặng mà ngồi ở đó, nghe y nói.

Qua thật lâu sau, y không nghe thấy Phó Hồng Tuyết đáp lời nên nhìn lại, sau đó chấn động toàn thân, kinh hoảng nhảy dựng lên:

“… Ngươi, ngươi làm sao vậy, khóc cái gì?”

Y kỳ thật rất hay khóc, nhưng y thật sự chưa thấy qua Phó Hồng Tuyết khóc.

Hơn nữa lại cứ lẳng lặng mà đổ lệ đầy mặt.

Y luống cuống dùng ống tay áo lau mặt cho Phó Hồng Tuyết, động tác có chút vụng về, bất giác nhẹ giọng như dỗ tiểu hài tử:

“Rốt cuộc làm sao vậy… Đừng khóc a, ngươi khóc ta cũng muốn khóc…”

Y rất có kinh nghiệm cùng Phó Hồng Tuyết đấu trí đấu võ, lại chưa từng dỗ dành Phó Hồng Tuyết bao giờ. Nếu cứ tiếp tục, y chỉ còn cách khóc chung với Phó Hồng Tuyết.

Nhìn y hoảng loạn như vậy, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt y, khóe miệng nhếch một cái, nước mắt của hắn vẫn không thể ngừng rơi.

… Diệp Khai vĩnh viễn sẽ không biết, mấy câu nói ngắn ngủi của y, làm hắn đau lòng đến mức nào.

Người bị bỏ lại… Thực đáng thương.

Bảy chữ đó, đau thấu xương, nỗi đau đó hắn đã nếm trải.

Nếu giờ đây, hắn cùng y… sau này có chuyện gì xảy ra, cũng phải giữ mình thật tốt.

Nước mắt của hắn lúc này, không phải là khổ sở của quá khứ, chỉ không thể rõ, ngũ vị tạp trần.

Diệp Khai tiếp tục lấy ống tay áo lau mặt cho hắn, tựa hồ là cảm thấy động tác của y vụng về quá sẽ làm đau hắn, nên y lại dùng tay áo, chậm nhẹ, thấm đi nước mắt.

Cố gắng một lúc lâu, tay áo đã bị Phó Hồng Tuyết làm cho ướt, y cuối cùng bỏ cuộc ngồi xuống trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn, ngước mặt lên nhìn hắn, nghĩ nghĩ một khắc mới nói:

“Kỳ thật… Ta biết, ngươi giấu trong lòng những chuyện ta không biết. Nhưng mà ngươi không nói… Ta sẽ không hỏi.”

Tay kia của y cũng đưa qua đi, cầm thật chặt tay còn lại của Phó Hồng Tuyết: “Nhưng mà… cho dù ngươi vui vẻ, thống khổ, sợ hãi lo lắng gì đó, ta đều sẽ ở bên ngươi.”

Lại cách một khắc, y nhìn thẳng vào mắt hắn, nói nhỏ đến mức như là thì thầm, quả quyết với hắn: “… Phó Hồng Tuyết, vô luận như thế nào, ta sẽ không bỏ lại ngươi một mình.”

Phó Hồng Tuyết liền mạnh mẽ đưa tay ra, thân thể run rẩy liều mạng kéo y vào trong ngực.

Hắn biết hắn ôm Diệp Khai rất đau, nhưng hắn cũng biết, vô luận đau như thế nào, Diệp Khai cũng sẽ không để ý.

… Vì Diệp Khai mà có, nên cũng chỉ có Diệp Khai mới có thể chấm dứt. Cảm tạ trời xanh, hắn rốt cuộc cũng chờ đến lúc chấm dứt.

Không biết qua bao lâu, Diệp Khai thử thăm dò vỗ vỗ phía sau lưng Phó Hồng Tuyết, nhỏ nhẹ hỏi hắn:

“Uy, có thể buông ra…”

Tuy rằng ý tứ lại là: nếu Phó Hồng Tuyết không muốn buông, thì ôm bao lâu cũng không sao.

Phó Hồng Tuyết ôm vai y thật chặt, lại thuận tiện hôn hôn, mới rốt cuộc chậm rãi buông.

Trên mặt hắn lệ đã sớm cạn, chỉ để lại chút thủy tích, như có như không. Nhưng hắn lại đang cười. Tiếu ý nhàn nhạt, cười đến ôn nhu, cùng ấm áp trước nay chưa có.

Diệp Khai bĩu môi, vươn ra hai ngón lau đi dấu vết trên mặt hắn, lại chế nhạo:

“Không nghĩ là Phó đại hiệp ngươi cũng có lúc khóc thành như vậy.”

Phó Hồng Tuyết biểu tình không thay đổi mà trả lời y:

“So với ngươi thì đã kinh giảm rất nhiều.”

Diệp Khai nghẹn, mắt trừng hắn:

“Phó, Hồng, Tuyết…”

Phó Hồng Tuyết cứ như không có việc gì mà kéo hai tay đang cọ mặt mình xuống, rốt cuộc cười lên tiếng. Cười xong, hắn mới nhỏ nhẹ nói một câu:

“Đã nhìn lâu như vậy … Còn không ra sao?”

Nghe đến câu sau, Diệp Khai chẳng hề để ý mà nhún vai. Hiển nhiên rất rõ ràng hắn đang nói với ai, lại chỉ tiếp tục nhìn hắn xem đã lau hết nước mắt hay chưa:

“Nàng thích nhìn thì cho nàng nhìn đi, dù sao chúng ta cũng không tổn thất cái gì.”

Hắn kỳ thật không để ý người trốn sau cây nhìn lâu hay mau, nhìn được những gì. Hoặc là nói… Hắn là cố ý để cho nàng đứng ở nơi đó nhìn đủ.

Minh Nguyệt Tâm rốt cuộc vô thanh vô thức mà từ phía sau cây đi ra.

Phó Hồng Tuyết đứng dậy, kéo Diệp Khai xoay người đứng ở bên cạnh hắn. “Minh cô nương.”

Minh Nguyệt Tâm chần chờ trong chốc lát, mới thâm ý nhìn bọn họ: “Nguyên lai các ngươi…”

“Ngươi đều thấy được, vậy không cần hỏi nhiều đi?”

Diệp Khai khoanh tay, cố ý nghiêng đầu nhìn Minh Nguyệt Tâm. Diệp Khai đối với Minh Nguyệt Tâm rõ ràng có địch ý.

——phát hiện này, làm cho Phó Hồng Tuyết buông lỏng không ít. Hắn nguyên bản nghĩ rằng, hắn và  Diệp Khai chỉ cần đừng tiếp xúc nhiều với Minh Nguyệt Tâm, Diệp Khai hẳn sẽ không chú ý đến nàng.

Nhưng hiện thì thấy, hắn hiển nhiên đã sai. Thứ cảm giác của thiên địch này… Quả nhiên là khởi động từ ánh mắt đầu tiên.

“Đường đường Diệt tuyệt thập tự đao cùng Tiểu Lý Phi Đao truyền nhân… lại là loại quan hệ này?” Minh Nguyệt Tâm đã đến giới hạn không thể khống chế vẻ mặt khiếp sợ của mình… Cùng với biểu tình thất vọng.

Nàng nằm mơ cũng không ngờ, Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai thế nhưng lại là một đôi.

Tuy rằng giờ phút này có ngẫm lại đủ loại biểu hiện của bọn họ, lại cảm thấy hai người tựa hồ đã sớm phải là thuận lý thành chương mà ở chung từ lâu. Nhưng nàng đã định mượn cơ hội tiếp cận Phó Hồng Tuyết, hiển nhiên là rốt cuộc không thể thực hiện được.

“Uy, nàng thấy ngươi khóc —— có muốn giết người diệt khẩu hay không?”

Diệp Khai nửa cười nửa không, từ từ quay đầu hỏi Phó Hồng Tuyết, còn cố ý dùng âm lượng Minh Nguyệt Tâm vừa vặn có thể nghe được. Đối với Phó Hồng Tuyết mặt than mà nói, này đích thật là chuyện thực nghiêm trọng mà?

Minh Nguyệt Tâm cảnh giác mà lui một bước.

“… Nàng cũng nhìn thấy ta ôm ngươi.” Phó Hồng Tuyết biểu tình không thay đổi.

Diệp Khai đang dần buông tay, nghe vậy liền ngừng một khắc, một quyền nện vào lòng bàn tay chính mình:

“—— vậy như đã định, diệt khẩu đi!”

Minh Nguyệt Tâm sắc mặt đã có chút thay đổi, lại lui liền hai bước:

“Ta sẽ không đem chuyện này nói ra!”

Nàng tâm niệm thay đổi thật nhanh, nháy mắt đã kinh hãi.

Đoạn tụ không phải chuyện mới mẻ. Nhưng một người là giọt máu của tiền nhiệm minh chủ võ lâm, một người là thiếu hiệp danh môn, vả lại còn cùng có tên trêng võ lâm danh bảng ——hai thân phận bối cảnh như vậy lại đoạn tụ chi tình, nếu công bố ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến cho giang hồ chấn động.

“Minh cô nương… Ngươi muốn chết thế nào?” Diệp Khai nghiêm trang hỏi.

“Ta tuyệt đối sẽ không nói ra —— ta phát thệ!” Một lời này Minh Nguyệt Tâm không chút do dự.

Lấy võ công của nàng, vô luận như thế nào cũng không có khả năng đánh thắng được Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai.

“Nhưng mà người chết mới an toàn nhất a…”

Diệp Khai lắc lắc đầu, biểu tình có chút tiếc hận:

“Kỳ thật ta còn rất là thương hương tiếc ngọc, ai ngờ ngươi cố tình nghe chuyện không nên nghe. Ngươi tuy rằng mỹ mạo tuyệt vời, cứ thế chết đi, dù sao cũng rất đáng tiếc.”

“Ta phải làm như thế nào, các ngươi mới bằng lòng tin tưởng ta?”

Ánh mắt Minh Nguyệt Tâm giữa hai người nhanh dao động một chút, cuối cùng đành cầu xin Phó Hồng Tuyết.

Theo nàng quan sát cùng phán đoán, trong hai người kia, người nhìn bề ngoài tương đối lãnh ngạnh Phó Hồng Tuyết ngược lại càng dễ dàng mềm lòng.

“… Được.” Phó Hồng Tuyết rốt cuộc mở miệng, kéo Diệp Khai lại một phen. “Hắn vừa rồi chỉ là nói giỡn, chúng ta sẽ không làm gì ngươi.”

Cố ý tránh đi ánh mắt của nàng, quay đầu nhìn Diệp Khai rõ ràng còn đang uất ức vì chưa đùa xong, hắn lại nói: “Nếu chuyện của chúng ta Minh cô nương có thể giữ bí mật… Như vậy, ta cũng có thể dùng mấy câu nói này trao đổi cùng Minh cô nương.”

Kỳ thật bọn họ không quan tâm phản ứng của bất luận kẻ nào trên giang hồ, nhưng là bọn họ sợ phiền toái. Huống chi bọn họ hiện tại phiền toái vốn cũng không thiếu.

“Nói cái gì?” Minh Nguyệt Tâm thực thông minh đáp, nàng không nói sẽ đáp ứng, cũng không nói không đáp ứng.

Phó Hồng Tuyết còn đang cười, lúc này rốt cuộc nghiêm túc mà nhìn nàng: “Đừng tin vẻ ngoài của kẻ bên cạnh, ít nhất cũng phải làm rõ mục đích của hắn là gì. Càng cẩn thận càng tránh được hoạ sau này… ”

Một đoạn này, mập mờ nửa có nửa không. Hắn tin tưởng lấy tài trí của Minh Nguyệt Tâm, cho dù bây giờ chưa hiểu, chờ nàng yên tĩnh cẩn thận ngẫm lại tất nhiên sẽ hiểu.

Minh Nguyệt Tâm quả nhiên ngơ ngẩn. Sững người một lúc lâu, trong ánh mắt của nàng liền có chút phức tạp cùng khiếp sợ.

“Minh cô nương, nơi này có nguy hiểm, ngươi vẫn là đi trước đi.” Lời nên nói cũng đã nói, hắn cũng thẳng thừng hạ lệnh đuổi người.

Minh Nguyệt Tâm bất động một khắc, đối với hắn khẽ gật đầu, phất ống tay áo phóng người đi. Gió cuốn qua vạt áo nàng trên ngọn cây, cơ hồ không lưu lại thanh âm, đảo mắt đã không thấy.

Chuyện của Minh Nguyệt Tâm rốt cuộc cũng đã giải quyết, Phó Hồng Tuyết lúc này mới xoay người, mãn nguyện nhìn Diệp Khai: “Đối với nàng… Ngươi thấy thế nào?”

Diệp Khai lại ngồi xuống, còn tiện tay nhổ một cọng cỏ ngọt bỏ miệng cắn: “Cái gì thấy thế nào? … Mục tiêu của nàng thực rõ ràng, là ngươi.” Lúc này y không vui đùa hoặc tức giận gì.

“Lý do?”

Phó Hồng Tuyết từ chối cho ý kiến.

Diệp Khai ngậm cọng cỏ, liếc hắn:

“Nàng là người thông minh. Cho nên chuyện ta cùng ngươi, ngươi có thể vì thế mà giết người hay không, nàng kỳ thật biết rõ đáp án. Nhưng với ta thì khác… Nàng đã hoảng sợ.”

Diệp Khai cười rất hàm ý: “Kia chỉ có thể giải thích được —— nàng nguyên bản không tìm hiểu tính cách của ta.”

Diệp Khai kỳ thật rất hiếm khi nói chuyện đứng đắn, y không thích nghiêm trang chững chạc. Nhưng nếu y nói như vậy nói, chắc chắn y đã có kết luận.

Phó Hồng Tuyết đứng thật lâu, lẳng lặng mà đánh giá y, bỗng nhiên cảm thấy y nghĩ thông suốt rồi… Trong lòng kiên định không ít.

Mặc kệ trải qua cái gì, hay là không trải qua cái gì, Diệp Khai thủy chung vẫn là Diệp Khai.

Không tính bình thường vui vẻ vô ưu, thậm chí còn quậy phá khiến hắn lo lắng, nhưng xét về tài trí, Diệp Khai vẫn chiếm phần hơn.

Cho tới nay, giống như vẫn là hắn lo được lo mất. Hận không thể đem Diệp Khai bảo hộ cho kỹ, đem hết thảy những điều hắn có thể biết trước ra đánh bật mọi nguy hiểm, chỉ cầu Diệp Khai bình an là được.

Mà từ đó tới nay Diệp Khai, liền vẫn luôn bị hắn xem nhẹ đến mỏng manh.

Đêm nay khúc mắc cởi bỏ. Hắn chợt phát hiện, hắn có thể dùng tâm tình bình thản kề cận Diệp Khai rồi.

Diệp Khai cho tới bây giờ vẫn không nguyện ý trốn sau lưng hắn. Lúc trước cũng vậy, cho dù suy nhược y vẫn muốn sóng vai với hắn, không hề có ý định nằm chờ chết một mình.

“Diệp thiếu hiệp —— ”

Vì thế nghĩ thông suốt rất nhiều sự sau, Phó đại hiệp hướng y vươn ra một bàn tay:

“Sau này mặc kệ gặp chuyện gì, chúng ta đều phải đồng thời đối phó.” Những lời này có ý nghĩa gì, chỉ có mình hắn biết.

Diệp thiếu hiệp phun cọng cỏ đi, lười biếng đứng lên, vừa cười vừa đập tay hắn: “Quân tử nhất ngôn!”

Phó Hồng Tuyết không đáp. Dừng một chút, hắn chậm rãi xoay người, nhìn ra phía sau rồi rút ra đao:

“… Không cần lo lắng. Bởi vì, cơ hội chứng minh câu nói vừa rồi đã đến  —— ”

Diệp Khai lập tức nở nụ cười, cũng nhìn về cùng hướng: “—— tối nay thực náo nhiệt.”

Lại là một nhân ảnh Bạch y thản nhiên, ẩn sau tán lá, không động, cũng không nói lời nào.

“Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta biết ngươi tới làm gì.” “… Bất quá, hai đối một, ngươi không có phần thắng.”

Ba người giằng co một lúc lâu, Phó Hồng Tuyết cầm đao, Diệp Khai bước vài bước, hai người thoạt nhìn rất nhàn hạ, lại tùy thời có thể phát lực quyết tử.

Cuối cùng, Bạch y nhân cũng giống như lúc đến, lặng yên không một tiếng động mà rút lui.

“… Ngươi thật sự không biết nàng là ai?”

Diệp Khai lúc này mới hỏi, tỏ rõ không tin.

Phó Hồng Tuyết nở nụ cười:

“Biết. Nhưng trước mắt, nói không biết sẽ tốt hơn.”

Dù sao hắn còn chưa chính thức chạm mặt Nam Cung hiệp, nếu hiện tại liền thẳng thắn tự thừa nhận mình biết sự tồn tại của bà, chẳng những doạ người, lại còn làm Nam Cung hiệp tâm sinh cảnh giác.

“Được rồi.” Diệp Khai nhún nhún vai. Cũng lười truy vấn.

Cửa phía sau lại bỗng nhiên “Cạch” một tiếng mở ra, Hoa Bạch Vân hai tay chắp lại, vẻ mặt sơ đạm mà đứng ở trong, đầy ẩn ý nhìn bọn họ.

Phó Hồng Tuyết nhìn bà, hỏi:

“Ngươi hẳn là cũng biết, sau đại hội diệt tuyết, tất nhiên sẽ có người tới giết ngươi, đúng không?”

Hoa Bạch Vân không đáp, lại tương đương với ngầm thừa nhận.

Về cuộc ám toán năm đó, bà đích xác biết quá nhiều. Cho dù là Phó Hồng Tuyết vẫn tìm người sát hại Dương Thường Phong hay là ai khác, đều đương nhiên là muốn diệt trừ bà.

Bà chỉ không ngờ là, Phó Hồng Tuyết thế nhưng sẽ thủ tại chỗ này bảo hộ mình.

“Nếu ngươi có phái sư thái truyền tin cho sư tỷ ngươi, chúng ta có thể ở lại bảo hộ ngươi đến khi sư tỷ ngươi đến đây. Bất quá ta cảm thấy vì an toàn… Tốt nhất vẫn là chúng ta hộ tống các ngươi đồng thời chạy về Nga Mi.”

Cho dù có thêm Hoa Bạch Vân, bọn họ vẫn không có nhiều phần thắng khi đấu cùng kỳ Nam Cung hiệp hay là Hướng Ứng Thiên.

Hoa Bạch Vân vẫn không nói lời nào.

Diệp Khai bỗng nhiên bỏ thêm một câu:

“Ngạo khí cùng so với tính mạng, vẫn là tính mạng quan trọng hơn. Dù sao… tính mạng còn, mới còn ngạo khí. Tính mạng mất, hết thảy đều là mây bay.”

Hoa Bạch Vân vẫn luôn khép mắt suy tư bỗng nhiên trợn mắt, yên lặng nhìn nhìn y.

Diệp Khai cười cười, hỏi bà “Ngươi cảm thấy sao?”

Lại lặng im một khắc.

“Được, coi như ta thiếu các ngươi một phần tình. Ta không muốn sư tỷ vì ta gặp nạn.” Hoa Bạch Vân rốt cuộc trả lời.

Diệp Khai nhướng mày, Phó Hồng Tuyết hơi hơi nhếch môi —— mục tiêu viên mãn đạt thành.

“Vậy ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ngươi là nữ tử sống đơn độc, chúng ta không tiện vào nhà, tối nay chúng ta sẽ ở bên ngoài. Đợi các sư thái chạy tới, sau đó hộ tống ngươi cùng bọn họ về Nga Mi.” Câu nói sau cùng vẫn là để cho Phó Hồng Tuyết.

Hoa Bạch Vân gật đầu, lúc này mới khép lại cửa phòng.

“Chúng ta thì sao? … Làm như thế nào?”

Cửa vừa khép lại, Diệp Khai lập tức rời khỏi tư thái thiếu hiệp oai hùng vừa nãy, chán nản ngồi xuống.

“Ai biết bọn họ chừng nào mới tới chứ…” Y không lo sợ, y ngại nhàm chán.

“Nếu mệt, ngươi có thể tựa vào trên người của ta ngủ.”

Phó Hồng Tuyết thu hồi đao, đáp rất thản nhiên.

Diệp Khai ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Sau đó để cho đám kia ni cô nhìn thấy chúng ta đoạn tụ rồi lại nổi trận lôi đình hoặc là miệng sùi bọt mép sao?”

Dù sao bọn họ cũng là người xuất gia, nhìn thấy tình lữ thân thiết đã đủ kích thích, huống chi là hai đại nam nhân thân thiết, hơn nữa hai đại nam nhân này nhiều ít cũng coi như là thiếu hiệp mới vừa thành danh trên giang hồ…

Đương nhiên, kỳ thật nguyên nhân chính yếu là… Y cảm thấy bọn họ bởi vì bị kích thích quá độ, nói không chừng sẽ trực tiếp rút ra trường kiếm vì dân trừ hại chém đối cẩu nam nam bọn họ.

Phó Hồng Tuyết lần thứ hai nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Hoá ra, ngươi cũng chú ý đến ánh mắt của người khác sao?”

Diệp Khai mắt trợn trắng:

“Ta không thèm để ý, nhưng là ta sợ người khác để ý!”

“Để ý có năng lực thế nào?”

Phó Hồng Tuyết hoàn toàn bất vi sở động.

Diệp Khai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thật muốn gõ đầu hắn cho tỉnh:

“Phiền toái của ngươi cùng tội danh đã đủ nhiều … Không cần thêm một cái nữa!”

Phó Hồng Tuyết vẫn cười.

“Ta không quan tâm.”

“Ta để ý!”

Diệp Khai hung hăng trừng lại.

Sau đó Phó Hồng Tuyết liền cười ở bên cạnh hắn ngồi xuống, từ khi hắn lầm bầm lầu bầu nói nhỏ, từ khi ngồi xổm chuyển sang ngồi, cuối cùng bất tri bất giác đầu từng chút từng chút ngả trên vai Phó Hồng Tuyết.

Chờ đến lúc dần mão tương giao bọn họ mới đuổi tới.

Ngủ một nửa thì bừng tỉnh, Diệp Khai lười biếng ngồi dậy ngáp vài cái rồi cũng tỉnh hẳn, Phó Hồng Tuyết cùng Hoa Bạch Vân thì đang giải thích mọi chuyện cho nhóm người Nga mi.

Chờ họ giải thích xong, trời cũng vừa sáng.

Bọn sư thái còn mệt hơn, vừa mới trắng đêm bôn ba tới, bây giờ lại phải chạy trở về.

Nhưng hai nữ sư thái kia thật ra không phàn nàn gì, ngược lại còn quang minh chính đại tạ ơn Phó Hồng Tuyết. Diệp Khai tỏ vẻ không chút để ý, trong lòng lại vô cùng hoan hỉ —— ơn nghĩa của Phó Hồng Tuyết, các nàng xem như triệt để thừa nhận.

Phó Hồng Tuyết ở trên giang hồ gây thù hằn rất nhiều, vẫn luôn là mối lo của y. Dù sao có vô địch thiên hạ như thế nào, cũng không chịu nổi khắp nơi đều là địch thủ.

Cũng may lục đại môn phái vừa được hắn cứu, cũng coi như nhận ơn nghĩa của hắn một phần. Tương lai dù có phát sinh chuyện gì, lục đại môn phái cũng sẽ suy xét lại.

“Lát nữa xuống núi sớm một chút, vừa đi vừa ăn.”

Phó Hồng Tuyết vẫn không quên chuyện quan trọng. Cố ý vừa đi vừa chờ Diệp Khai cùng sóng vai:

“Vùng này ta không quen, lát nữa tự ngươi xuống núi nghe mùi chọn món đi, muốn ăn cái gì thì mua cái ấy.”

Đối với đồ ăn, mũi Diệp Khai so với chó còn thính hơn, chỉ bằng mùi là có thể đoán được hương vị.

Về phần hai vị tiểu sư thái kia, hoàn toàn không nằm trong phạm vi quan tâm của Phó Hồng Tuyết. Sư thái ăn chay, hắn cũng chẳng bận tâm bọn hắn có cần ăn chay cùng các nàng hay không.

Nhắc đến ăn, tinh thần Diệp Khai rốt cuộc tỉnh táo, hai mắt trợn lên, hàng mi lay động:

“Ta cũng không quen… Cho nên lát nữa chúng ta đi xuống tìm đồ ngon ăn đi!”

Nói xong, y xoay thắt lưng, kéo Phó Hồng Tuyết trực tiếp vọt về phía trước. Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ, lần thứ hai cười không ngừng.

Dưới chân núi là trấn nhỏ yên bình, ở đây có món đặc sản là bánh nếp gói lá sồi, vừa mềm vừa thơm. Nếp dẻo gói đậu ngọt, một hơi cắn xuống, hương vị xông lên ngào ngạt, lại còn hơi nóng làm người ta đổ nước bọt không thôi.

Diệp Khai mua một gói lớn, thỏa mãn lột bỏ lá gói, sau đó thổi thổi cắn một miếng rồi nhét vào miệng Phó Hồng Tuyết.

Thứ này nho nhỏ dễ ăn, bọn họ cứ thế ăn không dừng, khát nước còn không quên dừng lại mua hai chén sữa đậu nành.

Uống được vài hớp, Diệp Khai nhớ ra cái gì đó, hảo tâm mà trở lại tiếp đón Hoa Bạch Vân cùng các sư thái, hỏi nàng có muốn ăn hay không.

Kết quả là do sư phụ ngầm lắc đầu, các sư thái đành ngậm ngùi từ chối, sau đó hỏi bà:

“Sư phụ, bọn họ… Thật sự hộ tống chúng ta về Nga Mi sao?”

Nhìn hai bóng dáng phía trước vui chơi thỏa mãn đến cơ hồ muốn quên hết tất cả, bà khựng lại:

“Không phải.”

Sau đó bà mặt không đổi sắc mà nói cho đồ đệ:

“… Bọn họ đang đi dạo chợ.”

—— cứ như vậy một đường vừa ăn vừa đi dạo, không biết là do hai người bọn họ ở bên nhau nên có thêm lực uy hiếp, hay là đơn thuần may mắn, cư nhiên không gặp bất luận phiền toái gì.

Cho đến khi bọn họ đến Nga Mi rồi lại trở về, còn chưa ra khỏi chân núi, liền gặp một người, nhìn bọn họ vài lần từ đầu đến chân: “—— ngươi là Phó Hồng Tuyết?”

Phó Hồng Tuyết cõng Diệt tuyệt thập tự đao rất đặc biệt, rất dễ nhận diện.

Phó Hồng Tuyết cau mày suy nghĩ nửa ngày, mới mơ hồ nhớ lại người đối diện nhìn có chút quen này mắt là ai  —— người Quan Đông, nhi tử của Lý Thừa Ngạo, Lý Phục hoặc là Lý Cừu.

“Là ta.” Nhớ người rồi, những chuyện về sau hắn cũng nhớ.

Hai huynh đệ này có chút ngốc, nhưng là ý chí kiên định báo thù phụ thân, vả lại huynh đệ tình thâm không chút nào sợ chết —— thẳng thắn mà nói, hắn kỳ thật cảm thấy bọn họ lý thú. Thậm chí cũng có thể là bị bọn họ làm cho cảm động.

“Ngươi là ai?”

Kết quả người đặt câu hỏi chính là Diệp Khai.

” Người Quan Đông? Nhi tử của Lý Thừa Ngạo  —— ”

“Lý Phục?”

Diệp Khai có nghe Lý Tầm Hoan đề cập qua, năm đó Lý Thừa Ngạo chết trong tay Hướng Ứng Thiên là người Quan Đông, để lại một đôi song sinh nhi tử, phân biệt gọi là Lý Phục cùng Lý Cừu.

“Sai.”

Nhưng mà vừa dứt lời, sau lưng bọn họ liền có một người bước ra: “Hắn là Lý Cừu… Lý Phục ở đây.”

Diệp Khai quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt giống người kia như đúc.

“Ngươi là ai? Chúng ta tìm Phó Hồng Tuyết, năm đó cha của hắn Dương Thường Phong sai Hướng Ứng Thiên đi giết cha của chúng ta, hiện tại chúng ta không thể tìm Dương Thường Phong, cũng chỉ có thể tìm đến nghiệt chủng của hắn mà báo thù! —— người không liên quan, không muốn bị thì mau cút đi!”

“Ta?”

Diệp Khai chỉ chính mình, sau đó lại nở nụ cười:

“… Ta là Diệp Khai. Các ngươi không phải là hai huynh đệ cùng tiến lên sao? Chúng ta đây cũng như vậy, huynh đệ đồng tâm!”

Lời còn chưa dứt, Lý Cừu đã khinh thường sấn binh khí tới gần bọn hắn, vẻ mặt căm giận:

“Các ngươi một đứa họ Diệp, một đứa họ Phó, dựa vào đâu mà xưng huynh đệ?!”

Diệp Khai bị làm cho nghẹn lời.

“Chúng ta…” Nghẹn một lúc, y bắt đầu tìm cách nói, nói thế nào cho bớt dài dòng.

Cũng không thể nói thẳng: chúng ta là đoạn tụ huynh đệ được!

Kết quả Phó Hồng Tuyết đột ngột bình tĩnh trả lời:

“Chúng ta là huynh đệ… Đời này kiếp này, thiên hạ địa hạ, đều sẽ không bao giờ tách rời.”

Diệp Khai ngẩn ra, sau đó cũng cười:

“Đúng đó, chúng ta là huynh đệ… Vô luận như thế nào đều không phân ly! Hôm nay để cho hai huynh đệ các ngươi xem huynh đệ chúng ta lợi hại thế nào!”

—— lời vừa nói ra, xuất ngôn cửu đỉnh, y đương nhiên là lập tức giao đấu.

Kỳ thật võ công của Lý Phục cùng Lý Cừu thật sự không cao, huống chi là Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai liên thủ, cơ hồ không cần xuất nhiều chiêu, Phó Hồng Tuyết đã thuận lợi bổ một đao xuống Lý Cừu—— hắn phát thệ, hắn thật không phải là cố ý.

Kết quả lịch sử tái diễn, Lý Phục không chút do dự vọt tới dưới đao của hắn, giang tay che chở cho Lý Cừu:

“—— ngươi muốn giết đệ đệ, vậy trước hết giết ta đi!”

“Nếu ta chỉ giết một người trong các ngươi thì sao?”

Kết quả Diệp Khai bên cạnh nhìn thấy động tác kia của Lý Phục liền lập tức thu chiêu đáp xuống bên cạnh hắn, sau đó như là định ngăn trở: “Uy, Phó Hồng Tuyết…”

Hắn không biết sao lại chắc chắn, Diệp Khai nhìn đến cảnh tượng như vậy, tuyệt đối sẽ động lòng trắc ẩn.

Nhưng Lý Cừu lại không thể chờ được mà cướp lời hắn:

“—— ta chết là được, hãy thả ca ca của ta đi!”

Đao của Phó Hồng Tuyết vẫn không nhúc nhích chỉa thẳng vào bọn họ.

Lâu đến mức Diệp Khai đang định nói cái gì thì Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên vừa thu đao vừa lạnh lùng ném một câu:

“Muốn báo thù, ít nhất cũng phải luyện tốt võ công. Các ngươi hiện tại còn đánh không lại ta, làm sao có thể đánh thắng được minh chủ võ lâm Hướng Ứng Thiên? … Báo thù dựa thực lực còn phải có đầu óc. Nếu các ngươi ngày nào đó luyện thành võ công, hoặc là nghĩ được cách đối phó với ta cùng Hướng Ứng Thiên, ta sẽ tùy thời hoan nghênh các ngươi tới tìm ta.”

Hắn thản nhiên mà nhìn huynh đệ Lý gia:

“Hiện tại ta đếm tới ba, nếu các ngươi còn muốn lưu lại cái mạng nhỏ để còn tìm ta báo thù thì lập tức cút. Nếu không để ta thay đổi chủ ý, sẽ đưa các ngươi đi xuống đoàn tụ cùng Lý Ngạo Thừa—— ”

Sau khi nói xong, hắn nhanh chóng xoay người: “Một… Hai…”

Huynh đệ Lý gia nghe hắn liền nhìn nhau, rốt cuộc nhanh đứng lên, bỏ chạy không kịp quay đầu nhìn.

“Kỳ thật hai người bọn họ không tính là người xấu. Ta còn cảm thấy bọn họ thú vị …” Sau đó, Diệp Khai nhún vai, cảm thán nói.

“Bởi vì bọn họ làm ngươi nghĩ đến chúng ta sao?” Phó Hồng Tuyết lúc này mới thu hồi đao, bước về phía y. Sát khí mới vừa rồi trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi: “Đi thôi… Chuyện của bọn họ xong, chuyện của chúng ta lại vẫn chưa xong. Đuổi theo bọn họ.”

Diệp Khai lại giật mình:

“Ngươi vừa rồi là cố ý dọa bọn họ đi? Vì sao giờ …?”

“Thân phận của bọn họ đặc biệt, sự tình năm đó… Bọn họ có lẽ cũng biết một ít những điều người khác không biết. Tiếp cận chúng ta, bọn họ lại càng gặp nguy hiểm lớn. Cho nên, chúng ta âm thầm đi theo bọn họ đi.”

“… Vậy là muốn bảo tiêu?!” Diệp Khai cơ hồ muốn khóc thét. Này là đã xong đâu!

Phó Hồng Tuyết một kéo cánh tay của y, triển khai khinh công: “Cho bảo tiêu bọn họ, hoặc là để bọn họ bị người ta làm thịt… Ngươi chọn cái gì?”

Diệp Khai nhận mệnh leo lên người hắn, thở dài:

“Cũng không thể có lựa chọn thứ ba sao? … Ta chọn về nhà đi ngủ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.