Trời tháng tám oi ả, tiết Xử Thử.
Mặt trời đỏ rực đẹp như trứng muối, ráng hồng rực rỡ như muốn tiễn tiết Viêm Liệt ra đi.
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai vừa dưỡng thương, vừa nhờ trưởng bối dạy dỗ mà tiến bộ từng ngày..
Công lực tới thành tựu này, đã không còn phụ thuộc vào mức độ luyện tập nữa. Bọn họ còn phải luyện cùng nhau, tìm ra linh cảm mà phối hợp ăn ý, đưa thủ pháp của Diệt tuyệt thập tự đao lên đỉnh điểm.
Vì thế vào chạng vạng một ngày kia, khi hai người thật sự đồng điệu thu chiêu xuát chiêu… bọn họ mới cảm thấy, rốt cuộc đã đến lúc bọn họ nên trèo lên Vân Thiên Đỉnh rồi.
Còn chần chờ, đến lúc Công Tử Vũ cùng Nam Cung Hiệp xử lí toàn bộ võ lâm, chỉ sợ sẽ tới tìm bọn họ tiên hạ thủ vi cường.
Hiện tại Hướng Ứng Thiên vừa mới chết, muốn khống chế trung nguyên võ lâm thì đây là thời cơ. Bọn họ mặc kệ Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai yên ổn trốn trong Vô Gian địa ngục, không phải là nhân từ nương tay, lại càng không phải là khinh thường nhất cố, chỉ là tạm thời bỏ qua một bên mà thôi.
Bất quá lần này đi lên, không thể chỉ có bọn họ. Còn phải mang cả Minh Nguyệt Tâm theo, cùng với một người khác.
Yên Ba Thiên Khách mang nặng tư tưởng đồ tôn là nhất, hết khóc lại nháo nhất định phải đi cùng bọn họ. Bị Diệp Khai không hoàn toàn cự tuyệt, lão giận dỗi bỏ đi, lại khóc lại nháo bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tro-lai/1959149/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.