Hiểu Tinh về đến nhà, cơm cũng chẳng có hứng nuốt. Cô ăn qua loa cho xong rồi lên phòng ngủ.
Những sự việc đã diễn ra ngày hôm nay như thước phim tua chậm trong ký ức của cô. Không phải trái tim làm bằng đá mà không biết đau. Không khóc chỉ vì không muốn cho anh thấy nét yếu đuối tận sâu bên trong con người cô.
Cô chẳng nhớ đã tự bao giờ cô phải học cách mạnh mẽ, không thể tùy tiện khóc. Cô lấy tập tranh đã vẽ về anh ra nhìn ngắm một lúc, chọc chọc gương mặt trong tranh, mắng.
"Sao anh đáng ghét vậy hả? Tại sao anh đối xử dịu dàng với tất cả trừ em? Vì sao một chút anh cũng không tin em? Em ghét anh, đồ tồi."
Mắng chửi một hồi, người trong tranh vẫn mỉm cười. Nụ cười ấy chọc cho lòng cô thêm nổi đóa. Ném nó qua một bên, không nhìn nữa.
Sáng hôm sau, cô lại cắp sách tới trường. Tới chỗ ngồi vô tình thấy người nào đó đã tới. Anh còn đang ngủ. Lạ nhỉ, bình thường chuông chưa reo anh sẽ chưa xuất hiện, sao nay đến sớm vậy?
Mặc kệ anh, cô ngồi vào chỗ, lấy sách ra ngồi ôn bài. Thẩm Khang nằm ngủ bên cạnh ngon lành. Tinh Nguyệt đi tới lớp phát hiện ra cái cảnh đẹp ý vui. Một người ngủ, một người học bài. Tưởng như không liên quan gì nhau nhưng lại hài hòa đến lạ.
"Hiểu Tinh, cậu ôn bài tới đâu rồi?"
Nghe tiếng gọi quen thuộc, cô nhấc tầm mắt ra khỏi sách, nhìn lên thấy Nguyệt đang chăm chú nhìn cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tham-lang/2578524/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.