Thẩm Khang cũng bắt đầu sốt ruột rồi. Rốt cuộc Tinh Nguyệt đang ở đâu? Sao đi mãi mà không thấy người?
Hiểu Tinh cùng Tô Tình đứng ngồi không yên, cả hai chờ mãi không thấy người trở về. Không còn cách nào khác. Tô Tình buộc phải dùng tới thiết bị mà anh trai cô từng đưa cho phòng khi có chuyện cấp thiết.
Gia đình cô chỉ có cô muốn theo đuổi niềm đam mê y học, còn lại người trong nhà đều học về công nghệ kỹ thuật cao. Anh trai cô từng phát minh ra một máy dò định vị dành riêng cho chốn rừng sâu không thể bắt được tín hiệu mạng.
Tô Tình khởi động hệ thống, nhập tên mã số của Tinh Nguyệt vào khung. Máy lắc lư một hồi, đưa ra một hình ảnh bản đồ chỉ vị trí. Nhìn chằm chằm vị trí trên bản đồ, Tô Tình không dám tin, sao cậu ấy có thể đi tới đó được hay vậy.
Trước khi đi, Tô Tình lo cho an nguy của đám người kia nên đã có nhét cho mỗi người một cái máy bộ đàm kết nối không dây. Không cần sóng, chỉ cần có điện được nạp sẵn.
Mở nút, Tô Tình nói qua bộ đàm gọi tên hai thằng con trai.
"Phó Hoành, Thẩm Khang nghe thấy không?"
Thẩm Khang lên tiếng: "Nghe. Nói đi."
Hít một hơi sâu, Tô Tình phóng to bản đồ ra, cẩn thận mô tả vị trí Tinh Nguyệt đang ở.
"Để bọn tôi đi tìm thử."
Hai người đổi hướng, đi ngược trở ra, theo hướng Tây Bắc. Từ xa Thẩm Khang thấy có người nằm rạp trên đất. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tham-lang/2578511/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.