Anh... Là anh thật sao??? Cô không dám tin vào mắt mình. Cô tưởng anh sẽ không về được chứ. Sao nay lại xuất hiện ở đây.
Cánh cửa xe sau đó cũng mở ra. Tinh Nguyệt bước xuống trước, sau đó là Phó Hoành. Cả hai tiến lại chỗ cô chia buồn. Cô vẫn còn chưa hết ngạc nhiên bởi sự xuất hiện bất ngờ từ người yêu, chỉ gật đầu mà chẳng nói gì.
Thẩm Khang nhẹ cất giọng: "Xin lỗi, anh tới trễ. Anh về rồi, bé cưng."
Xa cách nhau 4 tháng, không một tin nhắn, không một cuộc gọi, hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc bởi cô biết anh rất bận. Cô chạy tới, lao vào lòng anh ôm lấy cơ thể to lớn. Thẩm Khang bị một cục bông tròn tròn ôm chặt lấy, khóe môi anh cong lên vui vẻ cười.
Đám binh lính cũng đi xuống, bắt gặp tiểu đoàn trưởng của họ đang cười thì vô cùng cảm tạ trời đất. Cuối cùng cũng cười. Mấy tháng huấn luyện hai ông đó như quỷ vương vậy, mặt lạnh hằm hằm dọa họ chẳng dám làm gì. Một người đã đỡ sợ, lại còn tận 2 người. Huấn luyện đợt này chẳng khác gì địa ngục.
Phó Hoành cũng chỉ khi thấy Tinh Nguyệt lúc nãy bên nhà mới cười. Thẩm Khang đã hắc ám, Phó Hoành còn hắc ám hơn. Ai ai cũng sợ xanh mặt.
Bao nhớ nhung, bao đợi chờ cuối cùng cũng có được kết quả đẹp. Anh về rồi, quá tốt. Thời gian anh đi cô rất nhớ, mỗi lần nhớ tới mức không ngủ được cô lại đi tìm cái gối anh hay nằm hít hương thơm còn lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tham-lang/2578417/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.