Thẩm Khang cùng Phó Hoành kết thúc 5 năm miệt mài trên giảng đường đại học y dược. Ai ai cũng cho rằng họ sẽ vào bệnh viện trung tâm thành phố làm việc nhưng không, con đường hai người đó đi khác hoàn toàn.
Vào học viện quân y tiếp tục học lấy bằng bác sĩ nội trú là mục tiêu hướng tới. Thời gian học hai người gần như không có thời gian để nghỉ ngơi vì chọn hệ quân. Ngoài việc là bác sĩ, họ còn phải thi lên bậc hàm của một quân nhân.
Trải qua thời gian dài vất vả, cả hai cũng đến được vị trí mà bản thân mong muốn, bên cạnh thời gian làm bác sĩ bên bệnh viện quân y, hai người đàn ông này còn cần phải huấn luyện binh sĩ theo lệnh cấp trên. Giỏi quá cũng mệt. Người khác làm bác sĩ còn có thời gian nghỉ ngơi, người xuất sắc như họ thời gian ngủ tính bằng phút.
Khoác lên màu áo xanh của quân nhân, đeo lên người quân hàm Trung tá, Thẩm Khang nhìn ra ngoài khung cửa sổ nơi mà binh sĩ đang được huấn luyện duyệt binh, buông một tiếng:
"5 tháng rồi. Không biết em ấy đang làm gì."
"Nhớ cơm Nguyệt Nguyệt nấu ghê." Phó Hoành cũng phối hợp nối tiếp lời.
Người chiến sĩ bên ngoài cửa đứng nhìn vào trong rồi lại muốn ra ngoài, hắn ta không biết nên đi vào hay đi ra. Mỗi lần sếp than nhớ nhà là y như rằng bọn hắn sắp ăn khổ.
"Tuấn Vĩnh, cậu canh trộm à?"
Một tiếng gọi của người nào đó vang lên ngăn lại tiếng nói của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-tham-lang/2578412/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.