Sau Minh Khôi thì mẹ Dương tiếp tục đem ra một tờ giấy khác đưa cho Minh Anh, bà nói:
-Còn cái này tất cả tiền giúp con cứu bệnh viện của mình, đều là tiền của Hạ Băng bởi vì lúc đó công ty đang gặp vấn đề về vốn, chuyện này chỉ có mẹ và ba biết.
Anh cũng không khác gì anh trai của mình vô cùng bất ngờ, nhìn con số chuyển tiền và tên người gửi anh hỏi mẹ Dương:
-Số tài khoản ngân hàng thì đúng nhưng mà tên lúc đó là của mẹ mà?
-Đó là do ba con nhờ người làm giả thành tên của mẹ chuyển cho con, tất cả số tiền này là tiền để dành của con bé từ nhỏ đến giờ, và cả tiền học bổng và tiền nó đi làm thư ký trong mấy năm nay.
Cầm ly nước lên uống mẹ Dương tiếp tục nói:
-Con bé định trong năm nay sẽ đi nước ngoài định cư, nhưng khi con gặp sự cố ba mẹ đang lo tìm cách hỏi tiền giúp con thì vô tình con bé nghe được và đưa cho mẹ, con bé kêu mẹ giữ kính chuyện này với con.
-Tại sao?
-Bởi vì con từng nói "Có chết con cũng không bao giờ nhận sự giúp đỡ của Hạ Băng" tất cả mọi chuyện con bé đều nghe được hết, thế nên con bé bảo mẹ không được nói với con.
Minh Khôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
-Chuyện công ty cần vốn là chuyện lớn sao con lại không hề hay biết gì hết, còn cả chuyện cô ấy đi định cư nước ngoài là như thế nào?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-quay-tro-lai-em-se-khong-yeu-anh/3704086/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.