Chương trước
Chương sau
Nói chuyện một hồi Vương Ý Vân bỗng cảm thấy hơi mệt, dù sao cô nàng cũng vừa mới sinh xong nên sức khỏe không tốt cũng chẳng có gì là lạ. Lâm Hiểu Phong thấy vậy thì đỡ vợ nằm xuống, anh kê gối cho cô nằm thật thoải mái rồi nói:

- Em mệt thì nghỉ ngơi đi, anh có chút việc phải ra ngoài nếu em cầm gì thì gọi điện cho anh. Anh đã cho người gọi sẵn y tá dự trù trường hợp khẩn cấp rồi, nếu có việc gì không hiểu hay thấy không khỏe thì em nhấn cái chuông trên đầu giường nha. Anh sẽ giải quyết xong việc rồi về với em và con sớm.

Vương Ý Vân nghe xong thì gật đầu rồi lim dim chìm vào giấc ngủ, việc duy nhất cô có thể thấy chính là hình ảnh Lâm Hiểu Phong xoay người rời đi trong cơn mơ màng ngủ.

Cạch

Tiếng cửa vang lên và tiếp theo sau là bầu không gian yên tĩnh, Vương Ý Vân cũng vì thế mà chìm sâu vào giấc ngủ. Bên ngoài cửa phòng Lâm Hiểu Phong đã cẩn thận bố trí 2 vệ sĩ canh cửa chưa kể còn có thêm vài chục người trong bóng tối. Nếu có bất cứ ai muốn xông vào hoặc có ý đồ gì xấu thì có lẽ cũng là có vào mà chẳng có ra. Sau khi sắp xếp xong mọi thứ lúc này anh chàng mới tạm an tâm rời khỏi bệnh viện.

Ngoài cổng bệnh viện có sẵn xe và tài xế đang chờ nên Lâm Hiểu Phong cũng chả mất thêm thời gian chờ đợi. Đối với Lâm Hiểu Phong thời gian anh ở bên vợ là vô hạn thế nhưng mặt khác đối với công việc yêu cầu thời gian của anh lại vô cùng hà khắc. Đôi khi cấp dưới phải đúng đến từng giây và tuyệt không lãng phí thời gian bởi bất kỳ một điều gì khác. Theo Lâm Hiểu Phong thời gian là vô cùng quý giá, nó sẽ vẫn chạy mà chẳng chờ đợi ai nên anh rất quý trọng. Nếu có ai đó dám phí phạm của anh dù chỉ khoảng thời gian ngắn ngủi thì anh cũng sẽ rất tức giận.

Thế nhưng với Vương Ý Vân thì hoàn toàn khác, Lâm Hiểu Phong vô cùng yêu chiều cô nên thời giam dành cho cô cũng là vô hạn. Khi ở bên Vương Ý Vân anh chẳng bao giờ xem xét thời gian mà mình bỏ lỡ bởi lẽ đối với anh nó vô giá. Trải qua ký ức kinh hoàng của kiếp trước. cảm giác có rồi lại mất rồi lại may mắn có lại khiến anh trâm trọng người con gái của mình hơn bất cứ thứ gì. Lâm Hiểu Phong có thể dành cả ngày dài chỉ để ngủ cạnh Vương Ý Vân hoặc chẳng tiếc thời gian mấy giờ ăn cơm cùng cô. Thế như với cấp dưới hoặc đối tác chỉ cần trễ vài phút đã khiến anh khó chịu.

Cũng chính bởi lý do này mà trong công ty có không ít tin đồn rằng Lâm Hiểu Phong sủng phu nhân tận trời. Còn nếu không cũng sẽ là Lâm Tổng cặp tình nhân nhưng thực chất vẫn yêu vợ vô đối. Mỗi khi nghe những tin đồn này Lâm Hiểu Phong đều sẽ rất thích thú, anh cho rằng những lời ấy như những lời nhắc nhở dành cho chính bản thân mình.

Trở lại với thực tại, chiếc xe lao nhanh trên đường rồi tấp vào một căn biệt thự sang trọng sau khoảng 20 phút. Trước cửa biệt thự là một dàn người hầu đã đứng chờ sẵn từ bao giờ để đón tiếp. Bên trong biệt thự gồm nhà chính và sân vườn, ngoài ra còn có thêm hồ bơi và nhà phụ bên hông. Trước cửa nhà chính là vườn hoa, vườn hoa này chỉ trồng một loại hoa duy nhất là hoa hồng. Sở dĩ chỉ trồng hoa hồng là bởi vì đó là loại hoa mà Vương Ý Vân thích nhất.

Phía sau dãy nhà chính là hồ bơi và xích đu dùng để ngồi tắm nắng, bên hông nhà chính là một căn phòng hay còn được gọi là nhà phụ. Nói là căn phòng nhưng thực ra bên trong lại đầy đủ tiện nghi chẳng khác gì một ngôi nhà nhỏ. Căn nhà này vốn là do Lâm Hiểu Phong cho xây lên với mục đích là dành làm nơi đổi gió. Nếu ngày nào anh thấy chán sẽ ra đó ở vài để đổi không khí.

Nhìn bao quát biệt thự có thể thấy được vẻ sang trọng và giàu có của chủ, bề ngoài nhìn căn biệt thự rất ấm áp và sáng sủa đâu ai biết được bên trong lại ẩn chứa nhiều thứ kỳ dị. Vừa thấy Lâm Hiểu Phong bước xuống xe đám người hầu đã nhanh chóng chạt ra đón tiếp, căn biệt thự này bình thường không dùng để ở mà là dùng cho những việc bí mật trong tối. Bên trong biệt thự có nhiều phòng ngủ nhưng thực chất ra đều thông với mật đạo.

Căn biệt thự này chuyên dùng để nghiên cứu và thí nghiệm, ngoài ra nó còn là nơi nuôi thú cưng yêu thích của Lâm Hiểu Phong. Trong biệt thự có nuôi một con hổ, một con sư tử và cả cá sấu nữa. Tất cả chúng đều được thuần hóa từ nhỏ và chuyên dùng để xử lý những kẻ phản bội.

Mở cửa bước vào trong Lâm Hiểu Phong không mảy may quan tâm đến các thí nghiệm mà nhanh chóng đi xuống tầng hầm của biệt thự. Ở đây là một phòng giam cách biệt với thế giới bên ngoài, có thể nói vào đây rồi khó lòng mà ra được. Khác với nhiều người Lâm Hiểu Phong tuyệt nhiên không xử dụng những hình phạt tra tấn da thịt. Anh chủ yếu đánh mạnh vào tra tấn tinh thần và có rất nhiều cách khiến đối phương khai báo mà không cần hành hạ.

Lần này cũng vậy, Lâm Hiểu Phong bước tới một căn ngục và mở cửa. Bên trong là một người đàn ông đang co ro run rẩy ôm lấy cơ thể. Trên người anh ta tuyệt nhiên rất sạch sẽ và không hề có bất cứ một vết thương nào. Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ lại vô cùng sợ hãi đoán chừng có lẽ đã bị tra tấn tinh thần rất dữ. Vừa nhìn thấy Lâm Hiểu Phong người đàn ông liền nước mắt nước mũi tèm lem không ngừng bò tới ôm lấy chân anh mà năn nỉ. Nghe ngữ điệu vô cùng hoảng hốt:

- Xin ngài, thả tôi ra! Ngài muốn biết điều gì tôi sẽ nói hết, nhất định nói hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.