Ăn trưa xong Vương Ý Vân lại cảm thấy có chút buồn ngủ, từ khi mang thai đến giờ cô luôn có cảm giác buồn ngủ vô cùng bất luận dù ở nơi đâu đều có thể dễ dàng gục xuống. Thời gian trước lúc mới bắt đầu biết tin có thai cảm giác này còn kiểm soát được, sau khi qua giai đoạn ốm nghén càng ngày càng không cách nào khống chế được.
Cảm thấy bản thân sắp chống cự không nổi với bé con trong bụng Vương Ý Vân liền đánh ánh mắt nhìn sang Lâm Hiểu Phong, giọng điệu đáng thương nói:
- Hiểu Phong, anh xem con anh cứ bắt nạt em hoài.
Lâm Hiểu Phong đang dọn dẹp chén bát nghe thấy thế thì nhướng mày, anh buông đống bát đĩa để mặc nó ở bồn rửa chén rồi ân cần tiến lại gần Vương Ý Vân. Bàn tay Lâm Hiểu Phong khẽ nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt anh, chiếc trán mắt lạnh cụng nhẹ vào trán cô hỏi:
- Sao thế? Con bắt nạt gì em?
Vương Ý Vân được hỏi thì bắt đầu làm nũng, cô nàng õng ẹo ôm lấy ngang thắt lưng người đàn ông, đôi mắt uất ức bắt đầu cáo trạng:
- Bé con trong bụng suốt ngày cứ bắt em phải đi ngủ, chẳng chịu cho em ra ngoài, hại em sắp chết khô trong nhà rồi.
Lâm Hiểu Phong nghe vậy thì à lên một tiếng, thì ra là uất ức vì không được ra ngoài chơi. Nhìn hình ảnh của vợ mình bây giờ Lâm Hiểu Phong thật sự không có cách nào nhịn được muốn cưng nựng mọi lúc. Lúc trước Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-quay-lai-cho-anh-o-ben-em-/3377608/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.