Sáng hôm sau
Vương Ý Vân và Lâm Hiểu Phong sau một đêm tâm sự dài thì vẫn đang say giấc. Thấy hai người đến giờ vẫn chưa dậy khiến người hầu cũng thấy hơi lạ, bình thường Lâm Hiểu Phong và Vương Ý Vân đều dậy rất sớm có khi 6h sáng đã dậy rồi vậy mà hôm nay đã 7h30 vẫn chưa thấy hai người ra khỏi cửa.
Người hầu trong nhà sợ Lâm Hiểu Phong và Vương Ý Vân xảy ra chuyện gì nên đã quyết định mở cửa vào phòng xem thử. Cánh tay của cô hầu nữ chỉ vừa đặt lên tay nắm cửa đã bị một giọng nói ngăn lại. Thì ra là Lâm phu nhân, bà nhìn cô hầu nữ hiền từ nói:
- Hiểu Phong và Ý Vân hẳn hôm qua bận quá nên hôm nay vẫn còn mệt, cô không cần lo cứ đi làm việc tiếp.
Cô hầu nữ nghe vậy thì khẽ gật dầu rồi buông tay ra khỏi tay nắm cửa, cô cúi chào Lâm phu nhân rồi xoay người đi tiếp tục làm việc. Sau khi cô hầu gái đi Lâm phu nhân vẫn yên ở đó, bà nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt khẽ mỉm cười thầm nói:
- Mong là mình sẽ sớm được gặp cháu nội.
- Tuyết Cầm!
Tiếng gọi của Lâm lão gia vang lên từ phía sau làm Lâm phu nhân có hơi giật mình nhẹ. Bà đưa tay lên khẽ vuốt vuốt lòng ngực mình rồi quay lại nhìn Lâm lão gia với ánh mắt hờn dỗi nói:
- Anh làm em hết hồn! Anh không thể nhẹ nhàng gọi tên em sao?
- Anh đã gọi em mấy lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-quay-lai-cho-anh-o-ben-em-/3376158/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.