Gần cuối bữa tiệc vì thấy hơi mệt nên Vương Ý Vân đã xin phép đi nghỉ trước, Lâm Hiểu Phong thấy thế thì cũng đi theo cùng. Cả hai lên phòng chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ sau đó sẽ đi nghỉ.
Ngồi trên giường nhìn Vương Ý Vân đang mở tủ lấy đồ Lâm Hiểu Phong mở lời hỏi:
- Ý Vân, em vẫn ổn chứ? Có cần gọi bác sĩ không?
Vương Ý Vân nghe xong thì xoay người lại, cô nhìn anh trìu mến rồi dịu dàng đáp:
- Em không sao, anh đừng lo! Chắc do hôm nay vận động quá nhiều nên em thấy hơi uể oải.
Nghe vậy Lâm Hiểu Phong lặng lẽ đứng dậy, anh tiến lại gần ôm Vương Ý Vân từ phía đằng sau, giọng nói âm trầm vang lên êm dịu:
- Em có đói không? Lúc chiều anh thấy em vẫn chưa ăn gì đã vội chuẩn bị đến nhà cũ. Vừa nãy vì bận tiếp khách em cũng chẳng ăn chút nào, chắc là đói rồi.
Vương Ý Vân nghe xong thì khẽ xoay lại phía sau, cô vòng tay qua người Lâm Hiểu Phong đáp lại cái ôm của anh. Chiếc đầu nhỏ gục lên vai anh dụi dụi mấy cái, giọng nói mềm mại cất lên:
- Em không sao!
Nghe vậy Lâm Hiểu Phong không nói gì, anh cúi người bế bổng Vương Ý Vân lên rồi thả cô xuống giường. Lâm Hiểu Phong ngồi xuống trước mặt Vương Ý Vân với tư thế nửa quỳ, bàn tay anh lặng lẽ đưa ra xoa nhẹ chiếc bụng hơi nhô cao của cô. Giọng nói mê người lại cất lên dịu dàng:
- Bé con,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-quay-lai-cho-anh-o-ben-em-/3376119/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.