Khoác tay nhau đi vào sảnh chính với biết bao ánh nhìn nhưng cả hai dường như đều không hề nao núng. Lâm Hiểu Phong ôm chặt eo Vương Ý Vân để tránh cho cô khỏi ngã, còn Vương Ý Vân cũng vì thế mà có chút ỷ lại vào Lâm Hiểu Phong vừa đi vừa dựa vào người anh cho đỡ mệt.
Vừa bước vào sảnh cả hai đã ngay tức khắc đến hỏi thăm sức khỏe cũng như chúc mừng Lâm lão gia tử. Lâm lão gia tử nhìn thấy cháu trai và cháu dâu đã về cũng vui ngừng không ngớt. Hôm nay ông diện một chiếc áo màu đỏ nhạt, bên trên chạm khắc rồng nổi tinh xảo. Chiếc quần màu nâu đi cùng cũng được may vô cùng tỉ mỉ, từng đường kim mũi chỉ đến chất liệu đều cho thấy rằng là một bộ đồ tốt cao cấp.
Ông mỉm cười hiền từ đưa tay vuốt nhẹ bộ râu gọi:
- Hai đứa đến rồi thì mau ngồi xuống gần ông! Lâu rồi ông không gặp hai đứa.
Lâm Hiểu Phong và Vương Ý Vân nghe vậy thì cũng không có lý do gì để chối từ, cả hai từ từ tiến lại gần rồi ngồi xuống băng ghế dài ở vị trí chính giữa. Băng ghế này thường thì ai cũng có thể ngồi nhưng trong ngày đặc biệt như tiệc tùng thì chỉ dùng để cho các bậc trưởng bối. Việc cả hai được ngồi lên là một sự vinh dự vô cùng lớn cũng chính là nói cho toàn thể mọi người biết Lâm lão gia tử yêu thương và sủng ái cháu trai cháu dâu rất nhiều.
Vừa ngồi xuống Lâm lão gia tử đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-quay-lai-cho-anh-o-ben-em-/3376117/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.