Cuộc nói chuyện cứ thế kết thúc trong tình cảnh không mấy êm đẹp, Vương Ý Vân không nói gì Lâm Hiểu Phong cũng chẳng hỏi nữa cả hai cứ thế tiếp tục vào bệnh viện.
Không khí trong bệnh viện rất ồn ào náo nhiệt nhưng chẳng hiểu sao xung quanh hai người lại tĩnh lặng và trầm lắng đến lạ. Bầu không khí trên xe lúc sáng còn vui vẻ vậy mà chỉ trong phút chốc đã trở nên yên ắng.
Lâm Hiểu Phong và Vương Ý Vân cùng ngồi chờ trên hàng ghế trước phòng khám. Cả hai đều mang vẻ mặt đầy tâm sự nhưng lại chẳng ai chịu nói với ai có lẽ cuộc trò chuyện vừa rồi đã cho cả hai biết họ không cùng quan điểm. Lâm Hiểu Phong lo lắng quá khứ lặp lại, lo lắng sẽ lần nữa mất đi Vương Ý Vân còn Ý Vân thì lo tình cảm của Lâm Hiểu Phong ngày nào đó sẽ biến mất. Cả hai ai cũng có nỗi lo riêng cứ thế không gian trở nên nặng nề hơn hẳn.
Trong thời gian ngồi đợi Lâm Hiểu Phong vẫn không ngừng tự trách, anh tự hỏi vì sao lại chẳng thể thốt ra được hết lòng mình cho cô hiểu. Vì sao lại khiến Vương Ý Vân có cảm giác không an toàn, vì sao lại khiến cô cảm thấy anh không đáng để cô tin tưởng. Ý Vân hiện tại đang mang thai vậy mà anh còn khiến cô chịu ấm ức, người ta nói phụ nữ mang thai rất nhạy cảm cũng thường suy nghĩ lung tung thế mà vừa rồi anh còn khiến cô khóc. Càng nghĩ Lâm Hiểu Phong càng cảm thấy bản thân thật tồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-quay-lai-cho-anh-o-ben-em-/3351652/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.