Hiểu Phong, con sốt rồi! Anh đưa em đến và con đến bệnh viện được không?
Vương Ý Vân ngồi bệt trên sàng hai tay ôm lấy cơ thể bé bỏng của con mình vào lòng hai hàng nước mắt không ngừng rơi dài trên đôi gò má.
Nhưng người đàn ông trước mắt cô lại âm lãnh tuyệt tình cư nhiên một chút cũng chẳng quan tâm chỉ hờ hững xoay lưng đến một cái liếc nhìn cũng không có. Lâm Hiểu Phong đưa điếu thuốc vẫn còn đang hút dở lên miệng, khẽ rít một hơi thật sâu anh lạnh giọng:
- Nó là con của cô, có muốn thì tự mà đưa đi! Tôi không rảnh!
Nghe lời nói tuyệt tình của người đàn ông Vương Ý Vân hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, ánh mắt cô mở trừng như không tin nhìn thẳng vào anh nghẹn ngào nói:
- Hiểu Phong, Mẫn Nhi cũng là con của anh mà! Sao anh có thể thốt ra những lời như thế?
Nghe người phụ nữ hỏi Lâm Hiểu Phong chỉ khẽ nhếch khóe miệng lên cười, nụ cười của anh khỏi nói cũng biết rằng là đang cười khinh miệt người nào đó. Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Hiểu Phong nhìn qua một vòng khuôn mặt xinh đẹp của Vương Ý Vân rồi dừng lại trên người Mẫn Nhi nói:
- Vương Ý Vân, nó là do cô sinh ra cũng là do cô muốn có. Tôi trước giờ chưa từng muốn có sự tồn tại của nó!
Lời nói của Lâm Hiểu Phong như hàng ngàn vết dao đâm thẳng vào tim Vương Ý Vân làm cô phút chốc cảm thấy ngạt thở. Hai hàng nước mắt nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-quay-lai-cho-anh-o-ben-em-/3351640/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.