Dưới ánh trăng, đôi mắt Phí Minh Nghị hiện lên vẻ dịu dàng. 
Mạnh Dao nhìn hồi lâu, cuối cùng cúi đầu tránh đi tầm mắt của anh. 
Nước mắt cô lăn dài trên má. 
Phí Minh Nghị dường như biết suy nghĩ của cô, ánh mắt có chút buồn bã, không nói gì, chỉ lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: "Muộn rồi, chúng ta về đi." 
Mạnh Dao gật đầu, muốn nói gì đó nhưng cổ họng như nghẹn lại. 
Phí Minh Nghị bơi đến đầu kia, chống tay leo lên thuyền, Mạnh Dao vươn vai cố nén nước mắt, xoay người vén chăn trên người xuống, loạng choạng đi tới, đem khăn đưa cho anh: "Lau khô người đi." 
Phí Minh Nghị nhận lấy, nhưng lại kéo một góc khoác lên cho cô: "Em mặc vào đi, đừng để cảm lạnh, Mã Thúc có khăn tắm ở đây." 
Anh quấn chặt chăn cho cô, sau đó cúi xuống lấy trong tủ ra một chiếc khăn hơi cũ, lau nước trên tóc và cơ thể. 
Đôi mắt anh vẫn nhìn cô, miệng giữ nguyên nụ cười. 
Cô dường như không quan tâm đến lời từ chối vừa rồi. 
Có những chuyện dù không nói ra nhưng cũng không cần giải thích. 
Mạnh Dao kéo chăn nắm chặt hai tay, không thể nào ngước mắt lên được nữa. 
Phí Minh Nghị mặc quần áo đi đến đuôi thuyền bắt đầu khua mái chèo, Mạnh Dao ngồi trở lại mũi thuyền, lấy chăn quấn chặt lấy người. 
Ánh trăng lung linh trên mặt hồ, nhưng trước mắt cô chỉ còn lại một đống hỗn độn. 
... 
Đêm đó, cô lại mất ngủ. 
... 
Hôm sau, Mạnh Dao dậy từ rất sớm. 
Nhang muỗi trong góc còn chưa cháy hết, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-nhu-ngung-lai/857529/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.