Chiếc bánh cuối cùng được Tiểu Điềm và vài người đồng nghiệp chia nhau. 
Mạnh Dao cũng đã nếm thử, kem rất ngọt nhưng trong lòng cô ngũ vị tạp trần. 
Cô không biết Phí Minh Nghị có ý gì, dường như anh đang có ý theo đuổi cô. 
Nhiều năm qua, trực giác của cô đối với những chuyện này luôn rất nhạy bén, biểu hiện của Phí Minh Nghị lại quá rõ ràng. 
Đợi đến chiều khi cô hết bận bịu liền lục tung tấm danh thiếp anh để lại. 
Sợi dây chuyền kim cương đặt trên bàn làm việc trong hộp nhung màu tơ xanh, hắt lên ánh sáng rực rỡ. 
Rất đẹp, cô chưa từng thấy bao giờ. 
Sau một hồi im lặng, cô nhấc điện thoại và bấm số của anh. 
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy. 
"Xin chào" 
Giọng nói rõ ràng, trầm ấm. 
Cô chưa bao giờ nghe anh nói chuyện gần như vậy, đột nhiên cô cảm thấy khó xử trong giây lát. 
Một lúc lâu sau, cô mới định thần lại, nói: "Phí tiên sinh, là tôi." 
"Mạnh tiểu thư." 
Phí Minh Nghị trong giọng nói nhen lên ý cười, dường như không ngạc nhiên chút nào 
Mạnh Dao dừng một chút, lại nói: "Tôi rất xin lỗi, tôi sợ tôi thực sự không thể chụp ảnh đồ sứ mà anh đã đề cập. Phí tiên sinh nên mời một người tay nghề giỏi hơn tôi. Ngoài ra, cảm ơn anh rất nhiều vì món quà, tôi đã ăn bánh rồi, chỉ là sợi dây chuyền đắt quá, tôi không thể nhận, anh xem khi nào tiện thì tôi đem trả lại cho anh." 
Hình như có người đang nói chuyện ở đầu dây bên kia, Phí Minh Nghị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-nhu-ngung-lai/857508/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.