Từ Lai cứ thế nhìn cảnh mấy gã đàn ông lạ mặt nghênh ngang sai người chuyển đồ ăn từ phòng riêng bên cạnh sang, tự nhiên vào ngồi cùng bàn với họ.
Gã “háo sắc” đi vào sau cùng chào cười Từ Lai rồi vẫy tay nhắc nhân viên phục vụ nhớ mang món vào phòng này.
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi ông anh “háo sắc” này bất thình lình mở cửa ra la toáng lên liền xoay người bỏ đi như một làn khói, để rồi chưa đến hai phút sau thì có cảnh tượng đã tả ở trên.
Từ Lai ù ù cạc cạc chẳng hiểu là có chuyện gì, chỉ có thể đánh mắt hỏi Cận Thời Xuyên đang đứng đực ra.
Trong mấy gã đàn ông mới ngồi vào bàn, có một người nhìn Từ Lai rồi hỏi Cận Thời Xuyên: “Cái thằng Xuyên này, bọn anh có phạt chú mày đứng đâu.”
“Anh Xuyên, thẳng thắn được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị!” Một gã khác nói đế vào.
Ông anh “háo sắc” ngậm điếu thuốc, uể oải dựa vào lưng ghế nhìn hai người chằm chằm nhưng không tát nước theo mưa.
Cận Thời Xuyên bật cười bó tay, khoác vai Từ Lai: “Qua ngồi đi.”
Giờ thì Từ Lai đã hiểu được sơ sơ, nghe giọng điệu thì xem ra mấy người này chắc đều là bạn của Cận Thời Xuyên.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ, ba con người, sáu con mắt lập tức nhìn ngó Từ Lai, nói sao cũng vẫn có cảm giác như bị bắt gian tại trận vậy.
“Này, nhìn đủ chưa thế?” Cận Thời Xuyên tỏ ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-nhu-hen/2096184/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.